Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1007 : Trả thù (1)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
“Bây giờ họ… đều được thả ra?” Tôi hơi bàng hoàng hỏi.
“Đúng vậy.” Gã hòa thượng thả tay xuống.
Trong biệt thự vang lên tiếng bước chân.
“Thế… Tượng Phật…” Tôi dõi mắt nhìn về ngọn núi nhỏ.
Trong màn đêm, hình dạng của ngọn núi đó tựa như một con quái vật đang ẩn mình.
“Không phải ai cũng bị tao nói cho động lòng.” Hòa thượng bình tĩnh nói, “Cũng chẳng phải tất cả đều có thể kiên trì suốt mấy trăm năm, mà không thay đổi ý chí, không quên nguyện ước ban đầu, không thay đổi bản tính. Chỉ còn một người còn kiên định như thế, bây giờ người đó cũng nhận ra mình đã làm sai rồi. Họ chọn sai con đường, vĩnh viễn không thể thành Phật được, thật là đáng tiếc.”
Trong giọng điệu của hòa thượng ẩn chứa niềm đáng tiếc chân thật, còn vẻ mặt thì mang nét từ bi của đấng Bồ Tát.
Cổng căn biệt thự đã mở, đèn đuốc cũng đã bật sáng.
Ánh sáng chiếu từ trong biệt thự ra, cũng chiếu từ sau lưng của một người nào đó, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo.
Hòa thượng chắp tay lại, vẫn chưa nói gì thì người đó đã rầm một cái quỳ sụp xuống đất.
“Đại sư! Đại sư cứu, cứu tôi với!”
Ông ta dập đầu thùm thụp trên đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, trên trán cũng rướm máu.
Tôi đột nhiên có thể nhìn thấy rõ hết những thứ này, đèn ở trước cổng chính và phía trước căn biệt thự cũng đã bật sáng, chiếu lên thân thể người đàn ông.
Đây có lẽ là đèn cảm ứng. Nhưng lúc hòa thượng đứng ở đây, mấy cái đèn cảm ứng này không hề sáng, bây giờ đùng một cái đều bật lên hết, điểm này khiến người ta không khỏi thấy quỷ dị.
Tiếng động bên trong căn biệt thự càng lớn hơn.
Lúc trước tôi chỉ nghe thấy những tiếng khóc rưng rức đè nén, bây giờ đã nghe thấy tiếng khóc bật lên thành tiếng rất to.
Tiếng khóc trẻ con là vang nhất, không ngớt kêu gào cha mẹ.
Sắc mặt của người đàn ông càng thêm tái mét, tựa như muốn bò đi ra.
Hòa thượng đọc to câu Phật hiệu lên, giống như không hề biết gì về chuyện đang xảy ra ở đây, “Thí chủ, cho hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có ma đó!!!”
Người hét to không phải người đàn ông này, mà là người nào đó trong biệt thự.
Thoáng chốc, bên trong biệt thự chạy ra vài người, có người còn lớn tiếng chửi bới, như chim vỡ tổ.
Không ầm ầm đinh tai nhức óc, không có những âm thanh kinh thiên động địa, chỉ là hòn núi ấy đột nhiên trở nên thấp xuống.
Tôi mơ hồ cảm nhận được, âm khí trong núi đang trào ra, tựa như những hồn ma đã tụ tập trên ấy, bây giờ lại bắt đầu tản ra.
“Bọn chúng… giết hòa thượng?” Tôi lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên. Đây là sự trả thù để trút giận.” Gã hòa thượng điềm tĩnh nói.
Có người trong nhà họ Dương nghe thấy cuộc đối thoại của tôi và hòa thượng, thì lập tức nhảy đông đổng lên.
“Quả nhiên là do ông làm phải không! Chính là cái thằng sư giả nhà ông làm…”
Tiếng nói của người đàn ông bỗng nhiên ngưng bặt.
Hình như ông ta đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, nên từng bước từng bước lùi lại.
Cộp cộp cộp cộp…
Lách tách…Lách tách…
Tôi nhận ra sau lưng mình có âm khí, quay lại liền trông thấy một cô gái mình mẩy đang ướt nhẻm.
Đầu tóc cô ta bung xõa, tóc còn đang nhỏ từng giọt nước. Mái tóc ướt che kín cả khuôn mặt. Những giọt nước ấy có màu đen, nhưng nhìn kĩ mới nhận ra đó thực ra là màu đỏ sậm, vì quá sậm nên nhìn giống màu đen.
Mỗi bước đi của cô ta, một lượng nước lớn từ trên người cô ta rơi xuống, đóng thành vũng trên mặt đất.
Hòa thượng không hề quay đầu lại, nhưng những người nhà họ Dương đều đã chết điếng cả rồi, gào thét như điên, muốn bỏ chạy vào trong nhà.
Chợt có người hét lên thảm thiết.
Không phải phản ứng chậm, mà là đã nhìn thấy một thứ khác.
Và tôi cũng đã trông thấy rồi.
Một người đàn ông ăn mặc giống nông dân hái trà, đang đứng trước cổng chính căn biệt thự, chắn ngang lối đi của người nhà họ Dương.
Hai tay người đó buông thõng hai bên, hệt như đang tạo dáng, ngực bị lõm xuống kì dị, trong miệng nôn ra máu tươi.
“Dương… Hữu Sinh…” Người đó vừa nôn ra máu vừa nói tên một người.
Tôi trông thấy ông già chống gậy ba-toong mất đi sắc mặt giận dữ khi này, cả thân thể ngã quỵ xuống đất.