Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1008 : Trả thù (2)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Tình hình đã trở nên vô cùng tồi tệ.



Tôi nhìn thấy không chỉ có một con ma xuất hiện quanh căn biệt thự.



Không chỉ bên ngoài, mà cả bên trong căn biệt thự cũng đã có âm khí bay ra. Ngay sau đó là tiếng gào thét kêu cứu vang lên.



Tôi nhìn sang gã hòa thượng.



Ông ta đứng im, vẻ mặt vẫn tựa như một vị Bồ Tát, nhưng lại phảng phất của một kẻ bàng quang đứng từ trên cao nhìn xuống.



Tôi cảm thấy ớn lạnh.



Như thế thì khác hẳn người của Thanh Diệp.



Gã hòa thượng này quyết định phó mặc cho những con ma đó báo thù.



Nhưng mà… tại sao phải làm thế chứ?



Ông ta vốn dĩ hình như không có ý ra tay… Mà trong tình huống ban đầu, đầu tượng Phật Thanh Trà Trang bị trộm, lại chẳng hề xuất hiện chuyện ma quỷ đến quấy phá và nhiều người mất mạng.



Tôi không biết sự biến đổi này là tốt hay xấu.



Mọi chuyện đã diễn biến nằm ngoài dự liệu của tôi, và cũng nằm ngoài tầm khống chế của tôi rồi.



Con ma đang đứng chắn trước cổng chính đã từng bước tiến vào, nhắm thẳng đến ông già.



Ông già hãi hùng gào thét: “Không phải tôi, là ý của Thiệu Quân Anh! Là Thiệu Quân Anh muốn cướp đồi trà, tôi đâu còn cách nào chứ! Không phải tôi! Không phải tôi đâu! Ông đi tìm Thiệu Quân Anh, đi tìm Thiệu Quân Anh đi!”



Hai đứa cháu đang đỡ ông già đã buông tay, mạnh ai nấy chạy.



Ông già ngồi bệt trên đất, hai mắt nhìn trừng trừng con ma đang đứng trước mắt mình, đang thò tay về phía ông ta.



Máu mà con ma đó ho ra rớt trên đầu, trên mặt ông già. Tay con ma đã bám chặt vào cổ ông ta, từ từ siết chặt.



Sắc mặt ông ta từ trắng bệch chuyển qua xanh xám, rồi trở nên tím đen.




Đó không phải là âm thanh cái chết lan tới, mà là bước chân của cái chết đang dần đến gần.



Tôi hất tay của gã hòa thượng ra, chụp lấy đôi vai của Thiệu Tú.



Chớp mắt, năng lực của tôi vẫn chưa phát động thì tôi đã nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Tú và gã hòa thượng đều biến sắc.



Thời gian của Thiệu Tú vẫn chưa bị nghịch chuyển, cô ta không hề biến thành trạng thái hồn ma vất vưởng, cũng không hề sống lại.



Hệt như một ảo ảnh bị phá tan, hồn ma của Thiệu Tú mà tôi đang tóm lấy vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ li ti, rồi nổ tung.



Tôi ngớ người ra.



Gã hòa thượng đang đưa tay đến ngăn cản tôi đột nhiên lùi lại, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt đề phòng.



Biến cố này đã nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi còn đang ngẫm nghĩ, phải chăng những hồn ma vốn bị mắc kẹt rồi bỗng dưng ùa ra này, có phải có vấn đề gì đó, thì cảm thấy cảnh tượng xung quanh chợt biến đổi.



Tôi ngồi trong một căn phòng cũ kĩ, trước mặt là một chiếc bàn, đang đặt trên đó một tờ báo. Tiêu đề lớn bên trên là “Ma ám ở Thanh Trà Trang, cư dân rầm rộ bỏ đi”, tiêu đề phụ thì lại là: “Nhiều người ở Thanh Trà Trang rất kì lạ mà bỏ mạng trong một đêm”.



Tờ báo này là loại báo nhỏ không chính thống, nội dung đăng toàn những mẩu chuyện kiểu “lá cải”, không phải những tin tức chân chính.



Ngoài tiêu đề đầu trang này ra, còn những cái khác đều có nội dung huyền hoặc như “Chuyện huyền bí chốn cung đình”, “Mười vị hoàng đế phong lưu nhất”, “Những điều bạn chưa biết về chiến tranh”…



Một cánh tay đang đặt lên bàn.



“Mình quá tự phụ rồi…”



Tôi ngớ người.



Đây giọng của gã hòa thượng.



Và cánh tay mà tôi đang thấy, cũng đang từ từ tàn hoại phân hủy, biến thành vô số những mảnh vụn li ti ngay trước mắt tôi.



Và tôi cũng đột nhiên bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng.