Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1010 : Phật giả
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Trần Hiểu Khâu nói cũng có lý.
So với việc để cho người khác phát hiện năng lực của tôi, thì trước mắt, đến nói chuyện với người của Thanh Diệp vẫn là cách tốt nhất.
Tôi gọi điện cho Ngô Linh, hẹn tối nay gặp mặt, địa điểm đương nhiên là trong khách sạn mà họ đang ở.
Đám Tí Còi không đi theo.
Vì theo ý của Trần Hiểu Khâu, đây không phải là “đàm phán”, mà là “nói chuyện”. Nếu cả đám qua sẽ khiến không khí không được thoải mái.
Lúc tôi tan làm đến khách sạn, thì nhóm Ngô Linh đã gọi phục vụ đưa thức ăn tối lên.
Cổ Mạch đang chơi game đến hồi gay cấn, ngay cả quay lại nhìn tôi cũng chẳng có thời gian, chỉ “à ừ” mấy tiếng rồi tiếp túc cào bàn phím.
Cái bộ dạng cày game đến không chớp mắt của anh ta thật sự khiến người ta phát hãi.
Ngô Linh và Nam Cung Diệu thì bình tĩnh như không có chuyện gì lạ, đẩy qua cho tôi một phần cơm, mời tôi ngồi xuống dùng cơm.
Thức ăn trên bàn đều mới nguyên và còn nóng.
Họ ước chừng thời gian thật chính xác, xem ra chỉ đang chờ tôi đến.
“Cậu bảo hôm qua xem hồ sơ, rồi nằm mơ?” Ngô Linh hỏi.
Tôi cố gắng tỏ ra thật thoải mái, vừa dùng cơm vừa kể lại hồ sơ và cảnh mộng.
Sự kiện “Hòa thượng báo mộng” xảy ra trước khi Cổ Mạch mất tích, toàn bộ thành viên của Thanh Diệp đều có mặt. Cho nên tôi khỏi phải mất công kể kĩ về sự kiện đó, mà chỉ cần nhắc qua một vài cái tên, thì Nam Cung Diệu và Ngô Linh đều đã nhớ ra.
Còn kể về cảnh mộng thì cả hai người họ cũng biết rất rõ về lai lịch và mục đích của những hồn ma ấy.
Cổ Mạch “ý ý” hai tiếng, mở to mắt: “Nếu đã chết thật rồi, thì thằng nhóc này gặp không phải là ông ta chứ?”
Tôi cũng ú ớ theo luôn.
“Cũng không chắc. Tôi chỉ được nghe ông nội kể thế, còn hiện trạng của ông ấy, chắc cậu cũng rõ mà.” Ngô Linh nhìn sang tôi.
Tôi bất chợt hiểu ra.
Ông lão của nhà họ Ngô kia chẳng mấy đáng tin tưởng, vẫn còn mập mờ với những chuyện quái dị. Nếu ông ta có nghe nhảm đồn bậy thì cũng chẳng có gì lạ.
“Người này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến chúng tôi, tôi lúc nhỏ cũng chỉ nghe ông nội tùy tiện kể cho nghe, chứ chưa hề tìm hiểu về Phật giả. Như vậy đi, tôi sẽ hỏi thăm người ta thử xem. Nếu thật sự Phật giả còn sống đến tận bây giờ, hoặc đã xuất hiện một Phật giả khác, thì chắc chắn sẽ có người biết. Vận mệnh của ông ta đã thay đổi, điểm này cũng sẽ có người phát hiện ra. Nếu một danh nhân gặp chuyện lớn, trong giới chắc hẳn sẽ có người đứng ngồi không yên.” Ngô Linh chuyển qua lầm bầm một mình, “Nếu hỏi thăm thì…”
Có vẻ cô ấy đang suy nghĩ làm sao để thăm dò được tin tức của Phật giả.
Cũng như điều mà Trần Hiểu Khâu đã lo lắng, nếu đi thăm dò sự tình của Phật giả một cách bừa bãi, không chừng sẽ bị phản tác dụng, khiến bọn gian ác chú ý. Thế phải làm thế nào thì chúng tôi không rõ, nhưng Ngô Linh chắc chắn có cách của mình. Trong Thanh Diệp, còn Lưu Miểu và Diệp Thanh vẫn chưa được cứu ra, chắc họ sẽ không đặt tôi vào tình thế nguy hiểm.
Tôi vừa dùng cơm, vừa để ý vẻ mặt của ba người họ.
Ngô Linh có lẽ đã rõ được đường đi, ánh mắt có tiêu cự trở lại, nhìn qua tôi.
“Trong cảnh mộng của cậu, Thiệu Tú và Phật giả đều bị phân hủy à?”
“Đúng thế.” Đúng là vấn đề tôi đang nghĩ.
Ngô Linh không đem sự phân hủy của Phật giả và Thiệu Tú quy kết về tình huống đặc thù ở Thanh Trà Trang hay năng lực của Phật giả, điểm này hình như là một sự mở đầu tốt.
Tôi nhìn Ngô Linh, muốn được biết cô ấy sắp nói gì.