Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1011 : Suy đoán (1)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Sau khi hỏi tôi câu đó, Ngô Linh trầm ngâm rất lâu, ăn cơm một cách lơ đễnh.
Cô ấy không nói gì, nhưng Cổ Mạch thì có.
Mặt Cổ Mạch đầy vẻ kinh ngạc: “Không lẽ các cậu đang nghi ngờ Diệp Tử?”
Câu nói của anh ta đã phá vỡ sự im lặng.
Nam Cung Diệu nói: “Ngoài Diệp Tử ra, tôi vẫn chưa hề thấy người nào, hoặc phép thuật nào có sức mạnh như vậy.”
“Cũng không hẳn là tuyệt đối như thế phải không? Thế giới bao la, chuyện gì mà chẳng có chứ.” Cổ Mạch vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói.
“Nhưng được Lâm Kỳ mơ thấy, thì không chỉ đơn thuần là trùng hợp được.” Nam Cung Diệu bỏ đũa xuống, vẻ mặt thoáng hiện nét lo âu: “Nếu quả thật là Diệp Thanh, có lẽ tình trạng của cậu ấy có vấn đề rồi.”
Tim tôi trùng xuống.
Cổ Mạch cũng đã bỏ đũa xuống: “Không phải chứ? Đó không phải là hiện tượng tốt sao? Dựa vào tên ngốc này thì sao khiến người ta yên tâm được? Có Diệp Tử mới khiến người ta yên tâm được chứ.”
Tôi hơi tức khi bị Cổ Mạch nói thế, định bẻ lại, nhưng mấy lần tôi biểu hiện đều thực sự chẳng có gì xuất sắc cả. Nếu phải nói, thì dựa vào cái năng lực giống như bị “lỗi” của tôi để giải quyết các sự kiện vẫn chiếm đa số, còn lại… thì quả thật là do Diệp Thanh làm, anh ta đích xác là đã ra tay vào những thời khắc then chốt để giải quyết mấy sự kiện.
Tuy vậy, tôi vẫn xoay qua biểu hiện cho Cổ Mạch thấy sự bất mãn của mình.
Anh ta liếc mắt một cái, tỏ vẻ không thèm chấp.
Ngô Linh lên tiếng: “Không, nếu quả thật là Diệp Thanh làm, thì tình hình sẽ không tốt đâu. Năng lực của Lâm Kỳ có vẻ là dùng linh hồn vượt không gian và thời gian, những thứ mà linh hồn cậu ta chạm vào sẽ bị nghịch chuyển thời gian, mãi cho đến thời điểm trước khi sự vật đó được sinh ra. Nếu loại năng lực như thế mà còn mang thêm năng lực linh hồn của người khác… e là đã vượt qua một giới hạn.”
Ngô Linh nhìn qua tôi: “Kiểu như ranh giới giữa thần và người.”
Tôi cảm thấy cách giải thích này rất ngu ngốc, nếu xuất hiện trong tiểu thuyết manga chắc sẽ rất được ưa thích, nhưng nếu xuất hiện trong hiện thực, hơn nữa lại là chính mình thì thực sự khó mà chấp nhận được.
Vẻ mặt của tôi cứ như vừa cố nhồi vào đầu một khối kiến thức hắc ám, khiến Ngô Linh không khỏi thở dài.
Ngô Linh hình như đã nghĩ thông, lên tiếng: “Vậy thì, bây giờ chỉ còn một khả năng thôi. Từ đó đến nay tôi chưa hề chạm mặt Diệp Thanh. Hai người…”
Ngô Linh nhìn qua Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, hai người họ cũng lắc đầu.
Ngay lập tức lòng tôi nảy sinh một dự cảm không hay.
Ngô Linh gật đầu: “Có khả năng là anh ấy cố tình tránh mặt chúng ta. Có lẽ… bây giờ anh ấy đã biến thành… một thứ mới nào đó.”
Câu nói này của Ngô Linh, khiến tôi mất hẳn thái độ thong thả nói chuyện lúc đầu.
Tôi và Cổ Mạch đồng thanh: “Không phải chứ?”
Cổ Mạch còn nói thêm vài câu: “Cậu ta điên rồi à? Nếu thật sự biến thành một thứ mới nào đó, thì bây giờ cậu ta…”
Sắc mặt của Cổ Mạch rất khó coi.
Ngô Linh thở dài: “Chỉ là có khả năng thôi. Mà đây cũng không tính là một tình huống tồi tệ. Nếu có thể tiến hành thuận lợi theo dự trù của chúng ta, thì Lâm Kỳ sẽ khiến cho thế giới này trở lại trạng thái không có chuyện quái dị. Đến lúc đó…”
“Đó là tình huống lý tưởng nhất! Có thể sống thêm mười mấy năm nữa thì chúng ta đã hời lắm rồi!” Cổ Mạch đứng bật dậy, “Chẳng trách cậu ta đã gặp Lâm Kỳ từ lâu, nhưng lại không hề khiến cho chính mình sống trở lại…” Anh ta lầm bầm nói, “Nếu thật sự đã biến thành thứ mới… Sức mạnh của thằng nhóc này hoàn toàn không thể nào nghịch chuyển được thời gian của cậu ta phải không…”
Ngay lập tức tôi nhớ ra, mình đã từng nhập vào trong cảnh mộng của Diệp Thanh, thấy thời thơ ấu của anh ta…
Từ trước đây nay, tôi chưa hề nhập vào ai hai lần.
Lúc đó, là Diệp Thanh đã đuổi tôi ra khỏi cảnh mộng…
Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi hơi tái đi.
Diệp Thanh… đã buông bỏ cơ hội tốt nhất để tôi cứu anh ta… và có lẽ cũng là cơ hội duy nhất…