Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1012 : Suy đoán (2)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Chuyện này tôi chưa từng nói với ai.
Bởi vì cái tôi nhìn thấy là thời thơ ấu của Diệp Thanh, hơn nữa còn bị anh ta tức giận đuổi ra, hiển nhiên sẽ cho rằng Diệp Thanh không muốn bị người khác biết cái quá khứ ấy.
Điều này cũng chẳng có gì lạ.
Giai đoạn đó, mẹ của Diệp Thanh vẫn còn sống, hoàn cảnh sống của Diệp Thanh và người thân chắc chưa đến mức bị người khác ghét bỏ và sợ hãi, anh ta vẫn có thể vui đùa cùng chúng bạn.
Sự biến mất của người bạn kia có lẽ là điểm khởi đầu cho tất cả. Sau đó, từng người thân một của Diệp Thanh qua đời, cuộc sống của anh ta đã trở nên rối rắm, quẫn bách và thê thảm.
Nam Cung Diệu đến tuổi trưởng thành mới chủ động rời bỏ gia đình. Còn Diệp Thanh thì lại bị mất hết tất cả người thân, còn người ngoài thì ruồng rẫy. Tình cảnh của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Tuy cả hai đều không muốn nhắc lại quá khứ của bản thân, nhưng khi gặp phải những chuyện có liên quan đến quá khứ, Nam Cung Diệu vẫn chịu chia sẻ với người khác, còn Diệp Thanh thì hoàn toàn ngược lại.
Hơn nữa, hiện tại Diệp Thanh đã biến thành ma.
Tôi nhận thấy, thực ra Diệp Thanh đã có biểu hiện giám sát năng lực của tôi từ lâu rồi.
Và anh ta đã có cơ hội để được tôi cứu ra từ sớm.
Đích xác là anh ta đã chủ động bỏ đi cái cơ hội ấy.
Sự buông bỏ đó, là do đánh mất tự chủ, hay là một lựa chọn có tính toán?
Tôi không biết.
Tôi cũng đang do dự, không biết có nên kể chuyện này cho nhóm của Ngô Linh nghe không.
Mà chuyện này, dẫu sao cũng có liên quan đến đời tư của Diệp Thanh.
Nhóm Ngô Linh biết bao nhiêu về mảng này, tôi cũng chưa rõ.
Cổ Mạch vẫn còn giận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bất kể là Diệp Thanh chủ động hay bị động mà chọn như thế, thì bây giờ anh ta cũng đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thậm chí chẳng có đường lùi, mà con đường phía trước thì lại phủ đầy sương mù cực độc. Có thể sống trong hoàn cảnh này hay không, thì so với cách nói dựa vào thực lực, không bằng cách nói cứ để xem số mệnh thế nào.
Cái thứ mới đó đã bị Ông Trời sờ gáy một lần, tuy bản thân nó đã trốn thoát, nhưng cái giá là phải rời bỏ thành phố Dân Khánh vốn đã kinh doanh nhiều năm.
Nếu chẳng phải xui xẻo mà có được cái năng lực bá đạo như vậy, thì tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Diệp Thanh có thể tước đoạt năng lực của tôi, mà không làm hại đến tôi… không, chỉ cần đừng khiến tôi chỉ còn con đường chết, tôi sẽ không phàn nàn gì khi anh ta tước lấy năng lực đó, đi làm anh hùng giải cứu thế giới.
Và anh ta cũng tuyệt đối xứng đáng với vai trò đó hơn tôi.
Tôi chào Ngô Linh, đón xe buýt về nhà, nhưng giữa đường lại xuống xe.
Tôi đi đến thôn Sáu Công Nông, vào tòa nhà số 6 một chuyến.
Chậm rãi bước lên tầng 6, cảm nhận xung quanh đang biến hóa nhanh chóng, tôi nhận ra mình đã thật sự quen với những chuyện này.
Dùng chìa khóa mở cửa, cảm nhận âm khí từ bên trong phòng nghiên cứu bay ra, tôi thế nhưng lại cảm thấy tinh thần được thả lỏng.
Không có tiếng chuông gió, không có không khí đáng sợ ấy.
Cuối dãy hành lang rất yên tĩnh, bên trong cũng rất yên tĩnh.
Tôi cứ ngỡ trong này không có ai, Diệp Thanh thì chẳng biết giờ đang ở đâu, sau khi gọi thử tên anh ta một lần theo thói quen, tôi liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau khi quay người lại, tôi chợt nghe thấy có tiếng động khe khẽ.
Tôi quay lại, nhìn vào bên trong phòng nghiên cứu.
Những vết tích do bị tàn phá lần trước vẫn còn, không biết âm thanh khi nãy có phải là do các viên đá vỡ của tòa nhà rớt xuống gây ra hay không.
Tôi chau mày, vẫn đi vào bên trong.
Trời đã sập tối, sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra một vài thứ.
Nhưng khi đi vào hành lang, do không có cửa sổ, nên chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi buộc phải lấy điện thoại, bật đèn pin lên, đồng thời thầm nghĩ, có khi nào chưa cần đến lúc giải tỏa, thì tầng lầu đã bị sập hay không?