Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1043 : Sinh vật hung bạo nhất
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Tuy là vậy, nhưng tôi chẳng hề thấy sợ con quái vật ấy, mà chỉ là cảm thấy kinh ngạc vì có một thứ như thế tồn tại mà thôi.
Bởi vì xét từ nội dung trong bộ hồ sơ của Thanh Diệp, thì nó không phải là thứ hung bạo hiếu sát. Cũng giống như ác ma trong truyền thuyết, dẫn dắt người ta rơi vào bẫy, rồi bán đi linh hồn của mình. Nhưng nếu một người nào đó kiên định lập trường thì sẽ không bị nó mê hoặc.
So với các thủ đoạn thiên biến vạn hóa của những ác ma trong các câu chuyện kể, thì thủ đoạn của con quái vật này hơi đơn điệu.
Hiện nay, cho vay tiền trên bề mặt thành phố dẫu gì cũng tồn tại không ít vấn đề. Tuy không có các thủ đoạn đòi nợ hung hăng và tàn nhẫn như bọn cho vay nặng lãi, nhưng cũng chẳng hiền lành gì. Công ty cho vay tiền có vấn đề, mà trong những người đi vay tiền, cũng không phải là những khách hàng vay vốn chân chính, mà ngay từ lúc ban đầu đã ẩn chứa ý đồ quỵt nợ rồi.
Đây là một khoản sổ sách không rõ ràng. Thông thường, khi xảy ra chuyện thì cả hai bên đều có trách nhiệm, không chỉ là trách nhiệm trên pháp lý, mà cả trên mặt đạo đức nữa.
Trước một khoản sổ sách không rõ ràng, thì thực sự cũng khó biết ai tốt ai xấu. Trong đó còn có thêm một con quái vật luôn “tiến bộ theo thời thế” và cái bẫy hợp đồng mà nó giăng ra, trên bản chất vẫn là một khoản sổ sách không chân chính.
Là một kẻ đứng ngoài cuộc, tôi chẳng có thiện cảm với bên nào. Đồng thời, tôi cũng rất rõ, bản thân và những người quanh mình đều không thể nào rơi vào trong loại nguy cơ này.
Chuyện không liên quan đến mình thì không cần phải quan tâm, có lẽ đây chính là một trong những tật xấu thâm căn cố đế của con người.
Cho dù biết bên trong chuyện này có tồn tại một con quái vật, thì cũng rất khó để người ta hăng hái đứng lên đi “giải cứu thế giới“.
Chuyện này khác với cái thứ mới chuyên đi mở tiệm ăn, vì nó không nguy hại đến tôi và người thân bạn bè của tôi, nên tâm thái tôi hoàn toàn là một kẻ ngoài cuộc, không hề có một chút nóng ruột.
Chỉ có điều, đã xem đúng ngay cái bộ hồ sơ này, nghĩ đến người của Thanh Diệp, đặc biệt là Diệp Thanh và Ngô Linh đều đã “từng chết”, khiến tôi không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu con quái vật đó thật sự là toàn trí toàn năng, thì chắc nó đã biết hai người họ đã “chết” từ lâu. Không chừng nó đã quay trở lại Hoa Hạ, mở công ty để cho vay tiền rồi cũng nên? Hiện nay phần mềm cho vay tiền trong thành phố không hề ít, lại còn tiện dụng hơn thẻ tín dụng nhiều.
Tôi chỉ mới suy tư sơ sơ như thế, hơi thất thần thì thời gian đã trôi qua được lúc lâu rồi.
Tôi sắp xếp lại bộ hồ sơ, leo lên giường.
“Quái vật đầu trâu, mặt ngựa…” Gã Béo tiếp ngay.
“Thú một sừng, nàng tiên cá…” Tí Còi cũng tham gia.
Trong xe im phăng phắc.
Cả ba chúng tôi đều trố mắt quay qua nhìn Tí Còi, Gã Béo đang lái xe cũng phải liếc mắt qua một cái.
Một sinh vật tràn đầy sắc thái thơ mộng quyến rũ của thiếu nữ như vậy, qua cách nói của Tí Còi lại cho cảm giác kỳ lạ nghiêm trọng.
Nhất thời tôi cảm thấy nghi ngờ, không biết trong lòng Tí Còi có ẩn chứa tâm lý ảo tưởng nào đó của thiếu nữ hay không, tôi và cậu ta làm anh em với nhau bao nhiêu năm, nhưng chưa hề phát hiện ra.
Tí Còi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng tôi: “Gì vậy? Hai loại sinh vật này kiểu gì cũng rất tà ác mà được không! Nguyên hình của quái vật một sừng là tê giác trắng, trong thời đại đó được xem là một loài động vật hung bạo, cần phải tổn thất rất nhiều nhân lực mới có thể tiêu diệt được. Người thời đó đã chặt lấy cái sừng của nó để chế tạo thuốc giải độc. Buổi ban đầu, mỹ nhân ngư cũng là một loài thủy quái gây ra mưa bão và tai nạn ngoài biển mà! Tàu thuyền gặp phải nó nhất định sẽ bị nhấn chìm.”
Lên lớp xong, Tí Còi chìa ra một vẻ mặt đầy đau xót nói: “Mấy người nên đọc sách nhiều nhiều một chút, đừng để hỏng kiến thức như thế chứ.”
“Xí!” Quách Ngọc Khiết hừ một tiếng xem thường.
“Nếu những thứ ấy còn tồn tại, thì thế giới này sẽ thật là náo nhiệt đấy.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Không có khả năng vẫn còn tồn tại lắm. Trừ khi chúng đều đã thay hình đổi dạng, bằng không thì cũng đã bị bắt để làm vật nghiên cứu thí nghiệm từ lâu rồi.” Tí Còi chậm rãi nói: “Sinh vật tàn bạo nhất trên thế giới này vẫn là con người thôi.”
Điểm này chúng tôi không hề phản đối.
Trong tình hình hiện nay, cái câu nói “Loài người là hung bạo nhất” ít nhiều gì cũng mang lại một chút an ủi, có thể tự ám thị trong lòng mình rằng, những loài quái vật hung mãnh ấy, rốt cuộc cũng đã chết dưới tay con người, chứ không phải chúng đã tiêu diệt loài người.