Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1057 : Viễn cảnh tươi đẹp (2)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Sau khi nhìn rõ bộ dáng cô gái đó thì cảm xúc của cô ấy cũng tràn vào trong đầu tôi.
Loại cảm xúc bi thương kia, khác hoàn toàn với vợ của Mộc Ca. Nhưng cũng không thể nói là cô gái này may mắn hơn.
Bây giờ suy nghĩ của cô ấy có chút hỗn loạn, càng nhiều hơn chính là sự sợ hãi.
Tôi phải tốn không ít thời gian để làm rõ việc này. Trước đây không lâu cô gái này phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.
Thời gian đầu khi triệu chứng mới xuất hiện là khi cô gái này đang học trung học phổ thông. Triệu chứng của ung thư phổi không dễ phát hiện, cho nên ngay từ đầu cô ấy không xem trọng việc này lắm. Sau này thì cô ấy càng không có thời gian để ý đến sức khỏe của mình hơn khi việc học bề bộn, nào là học piano, học thêm. Lớp mười một và lớp mười hai là những năm căng thẳng nhất của học sinh. Có thể là bởi vì áp lực học tập, cũng có thể là do sơ ý nên cô ấy và người nhà đều không phát hiện bệnh chứng. Bọn họ chỉ xem đó là do quá mức mệt nhọc nên mới bị bệnh. Cho đến khi kì thi đại học kết thúc, không còn phải chịu đựng áp lực học tập thi cử nên mới có thời gian chăm sóc bệnh tình. Khi đến bệnh viện kiểm tra thì ung thư đã đến giai đoạn cuối.
Đột nhiên phát hiện ra con mình bị ung thư giai đoạn cuối nên gia đình và cô gái ấy hiện đang lâm vào tuyệt vọng.
Bác sĩ bảo cô ấy thuộc dạng tích cực trị liệu, còn có thể sống thêm năm năm. Nếu như có thể chất tốt và hiệu quả trị liệu tốt thì việc có thể sống thêm mười mấy hai chục năm không phải là chuyện không tưởng.
Trên thế giới này luôn luôn tràn đầy kỳ tích. Nhất là lĩnh vực y học, nhân loại vẫn chưa hoàn toàn khám phá hết về cơ thể người, cho nên vẫn thường có kỳ tích xuất hiện.
Đương nhiên, bi kịch cũng thường hay xảy ra.
Tôi hơi choáng. Bởi vì những cảm xúc của cô gái quá tiêu cực. Một cô gái mới vừa bắt đầu quãng thời gian đẹp nhất của đời người, bắt đầu chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng lại đột nhiên biết được mình sắp phải chết. Việc xuất hiện những cảm xúc này cũng là lẽ thường tình.
Cô ấy không ngừng nghĩ đến việc mình sắp phải chết, nghĩ đến mình chỉ còn sống được năm năm, khi thì lại tự an ủi mình, nhất định sẽ có cách chữa trị thôi, mình có thể sống đến bốn mươi tuổi, rồi lại nghĩ đến việc bốn mươi tuổi là phải chết rồi...
Cô ấy không còn khóc nữa. Trước đó cô gái này đã khóc rất nhiều lần rồi.
Tôi dần dần bị ảnh hưởng bởi tâm tình của cô gái.
Nếu như nói, loại đau khổ mà vợ của Mộc Ca phải trải qua là bi thương – một loại cảm xúc tuyệt vọng có thể làm cho con người ta sụp đổ hoàn toàn thì cảm xúc của cô gái này tựa như vòng xoáy trong biển sâu không ngừng nhấn chìm con người xuống đáy biển tăm tối.
Tôi cảm thấy cô gái này thật đáng thương.
Trong nháy mắt, tôi muốn giúp cô ấy. Năng lực của tôi không thể làm thay đổi kí ức, nhưng hẳn là có thể làm thay đổi tình trạng sức khỏe của cô gái. Chỉ cần tôi động ngón tay, tôi liền có thể khiến cơ thể cô gái khôi phục lại như lúc đầu.
Người trong phòng bệnh càng ngày càng nhiều, tôi không tiện ra tay. Lỡ như đụng phải người khác thì lớn chuyện.
Tôi chỉ có thể vừa lo lắng vừa bay ở trên giường, chờ cho tình huống hoà hoãn lại.
Cứ như vậy, tôi đã đợi hết gần nửa ngày.
Tôi cảm nhận được sự đau khổ cùng tuyệt vọng của cô gái. So sánh với vợ của Mộc Ca thì loại này không là gì cả. Cảnh mộng đã giúp tôi tăng tính nhẫn nại của mình lên một trình độ mới. Tôi cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Đợi đến khi bác sĩ và y tá đều rời đi, cô gái nằm trên giường bệnh, lâm vào giấc ngủ không mấy an ổn, tôi vẫn chưa hành động.
Cha mẹ cô gái đã đến, họ đang ở bên cạnh chăm sóc con mình. Cứ như vậy bị nhìn chằm chằm, đợi khi tôi ra tay thì bọn họ sẽ phát hiện mất phải không? Thời gian ba năm, đối với cô gái trong độ tuổi này thì tuyệt đối có sự thay đổi ngiêng trời lệch đất. Em gái tôi cũng chính là như thế. Nếu bị người khác thấy được, cho dù là cha mẹ ruột của cô gái, tôi cũng sợ dẫn xuất phiền toái không cần thiết.
Cứ kéo dài như thế, trời đã đến chạng vạng tối.
Cô gái ngủ không an ổn, có một số giấc mơ ngắn truyền vào trong đầu của tôi. Cô ấy vẫn nghĩ đến bệnh tình của mình, nghĩ đến việc mình chẳng mấy chốc sẽ chết.
Tôi thở dài.
Đợi đến khi cha cô gái đi mua cơm, mẹ cô gái cũng không còn nhìn chằm chằm vào cô, tôi rốt cuộc có thể hành động rồi.
Lần này, tôi vươn tay ra, nhưng vẫn không thể đụng vào cô gái.
Tôi nhìn thấy cô gái mở mắt, thấy cô ấy quay đầu lại, nhìn mẹ của mình, khẽ gọi một tiếng, không thấy ai đáp lại. Cô ấy ngồi dậy, lại hô một tiếng, muốn kéo lấy mẹ mình. Tay của cô ấy, liền xuyên qua ống tay áo của mẹ mình.
Cô ấy ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là... Linh hồn xuất khiếu*?
* Xuất khiếu: linh hồn rời khỏi cơ thể.