Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1058 : Viễn cảnh tươi đẹp (3)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều hiện tượng quái dị, những chuyện này đều rất khó tưởng tượng, vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường. Nhưng tôi lần đầu tiên nhìn thấy cái hiện tượng “hồn lìa khỏi xác” này. Dù bây giờ tôi đang ở trạng thái linh hồn, nhưng trước đây tôi chưa từng chứng kiến quá trình “hồn lìa khỏi xác” bao giờ cả.
Tôi nhìn chằm chằm về phía linh hồn của cô gái đó, sau đó lại nhìn chằm chằm cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh một hồi lâu. Cái người đang nằm trên giường vẫn còn thở, bộ ngực phập phồng lên xuống, chứng tỏ người này vẫn còn sống.
Nhưng linh hồn đó cũng không phải là giả. Trên linh hồn đó cũng không có âm khí thuộc về ma quỷ.
Cô gái hoàn hồn lại, nhìn xuống tay mình, sau đó lại quay đầu nhìn cái người đang nằm trên giường.
Cô ấy đột nhiên hét lên, ngã xuống từ trên giường, nhìn chằm chằm cái thân xác đang nằm trên giường bệnh kia với vẻ sợ hãi.
Tôi giống như đang coi một bộ phim hiệu ứng kĩ xảo đơn sơ vậy. Động tác của cô gái rất linh hoạt, nhưng không có chạm được bất cứ thứ gì cả. Cái giường bệnh cũ kĩ, chăn mền để trên giường, ga giường, linh hồn của cô gái đều không thể chạm vào những thứ này được. Lúc cô ấy ngã xuống giường, tay xuyên qua người mẹ cô ấy, mẹ cô ấy cũng không có cảm nhận được gì cả.
Cô gái sợ đến ngây người, lên tiếng gọi mẹ, nhưng mấy lần giơ tay đều không thể chạm vào. Cô ấy lại muốn chạm vào thân xác của mình, nhưng cũng không thể chạm tới được.
Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, chảy lên trên mặt, sau đó những giọt nước mắt này lại xuyên qua người cô ấy, không để lại vết tích gì.
Cô gái nằm lên thân xác của mình, bật khóc nức nở, nhưng trừ tôi ra, không còn ai khác nghe thấy nữa. Mọi người đều lo làm việc của mình. Cha của cô gái đã quay về phòng, đang ăn cơm với mẹ cô ấy, còn đang nói về con mình. Nhưng bọn họ không nhìn thấy linh hồn của con mình đang gào khóc trong đây.
Tôi không biết phải làm sao nữa.
Tôi vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện rất đơn giản thôi. Trong chuyện này chắc chắn sẽ có mạo hiểm, nếu muốn dùng năng lực của tôi, thì cùng lắm cũng chỉ phải tính toán thời gian chuẩn xác thôi. Bây giờ mọi chuyện đều vượt ngoài tầm hiểu biết rồi. Tôi không biết nên thi triển năng lực lên thân xác của cô gái, hay là nên thi triển năng lực lên linh hồn của cô ấy. Nếu tôi dùng năng lực rồi, nghịch chuyển thời gian lại, linh hồn của cô ấy sẽ nhập lại vào thân xác chứ?
Đây là điểm mấu chốt. Nhưng nếu như bị thất bại không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi chần chờ, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có sự trùng hợp trong đó. Chỉ là tôi không biết đây là trùng hợp, hay là do Ông Trời lại tính kế gì đó. Nhưng ông trời cũng đâu cần thiết phải làm vậy. Vả lại nếu Ông Trời tính kế đến mức này rồi, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải tốn hơi sức làm gì nữa, mặc cho Ông Trời sắp xếp mọi chuyện.
Nếu chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp...
Tôi nhìn về phía cô gái đó với ánh mắt thông cảm.
Trời sáng dần, cha mẹ cô gái nói gì đó với nhau, quyết định đi tìm bác sĩ để hỏi thăm tình hình. Bọn họ cũng không thể cứ canh ở chỗ này mãi được. Bệnh tình của con gái họ, cũng không phải ngày một ngày hai thì khỏi được.
Cô gái đứng lại trên hành lang, nhìn cha mẹ mình rời khỏi, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cái thân xác của mình.
Cô ấy ngồi ở đó cả ngày.
Lúc ban ngày, có rất nhiều người đi qua đi lại trên hành lang, có người khóc, có người cười. Trong bệnh viện này, đó chính là bức ảnh thu nhỏ của nhân sinh muôn màu. Nhưng những cái thứ này đều không thể thu hút được sự chú ý của cô gái
Cô ấy nhìn ngắm chính mình qua lớp kính thuỷ tinh.
Cũng không có ai ngồi lại ở đây.
Tôi ngồi ở chỗ này với cô gái đó. Cô ấy nhìn bản thân mình, tôi thì nhìn những người khác.
Cha mẹ cô gái có đến đây vào lúc tối. Còn có bác sĩ đi chung với hai người họ nữa.
Bác sĩ đi vào trong phòng bệnh kiểm tra tình trạng của cô gái, đẩy cô gái đi kiểm tra, sau khi quay lại thì lắc đầu với hai vợ chồng họ.
Trong lòng tôi cảm thấy hơi hồi hộp.
“... Tạm thời không tra được nguyên nhân khiến cô ấy hôn mê. Cái này còn phải quan sát thêm một thời gian.” Bác sĩ lên tiếng an ủi, “Tình trạng sức khoẻ hiện giờ của cô ấy vẫn còn tạm được, các mức...”
“Nếu như tình trạng sức khoẻ tạm được, tại sao lại hôn mê? Có phải tế bào ung thư đã lan ra chỗ khác rồi không? Có phải não đã...” Cha của cô gái chen ngang lời bác sĩ.
Bác sĩ chỉ có thể nói: “Kiểm tra xong rồi nhưng vẫn không phát hiện ra do nguyên nhân gì. Phải quan sát thêm một thời gian nữa. Nếu như không ổn, chúng tôi sẽ làm thủ tục chuyển viện. Bệnh viện bên thủ đô có một loại máy móc mới, có thể...”
Mẹ của cô gái lại khóc nấc lên.
Tôi nhìn thấy cô gái ngẩng đầu, đầu dựa vào bức tường phía sau, có nước mắt chảy ra từ hốc mắt của cô ấy…