Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1063 : Viễn cảnh tươi đẹp (8)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Cô ấy ngồi trên sàn nhà rất lâu, nhìn vào mớ tro tàn, một dấu vết nhỏ của tờ giấy cũng không còn, cô ấy lại tuyệt vọng.



Cô gái từ bỏ và vứt quyển tập sang một bên.



Tôi cảm thấy được âm khí kia đã mất, trong chớp mắt tôi thở phào nhẹ nhõm.



Nếu như tôi không cứu được cô ấy, tôi hy vọng cô ấy có thể đi đầu thai như bình thường, chứ không phải là bị tôi tiêu diệt.



Cô ấy cứ nhìn vào mái tóc buông xuống trước ngực của mình, dưới ánh mắt chú ý của cô ấy, quần áo cô ấy mặc trên người cũng bắt đầu thay đổi và cách trang điểm cũng giống hệt như nữ thần trong MV đó.



Cô ấy mừng rỡ tươi cười, đi ra ngoài phòng khách.



Phòng khách nhà cô ấy rất rộng, xem ra vốn dĩ đó là ba căn phòng, đã đập nửa bức tường, làm thành một phòng khách nhỏ.



Trong phòng khách có để một chiếc đàn dương cầm.



Cô gái bước đến cây đàn, mở chiếc đệm ra, vuốt váy, rồi ngồi xuống ghế.



Và bắt đầu đàn, cô ấy đàn bản nhạc mà nữ thần sắc đẹp đã biểu diễn trong đoạn video.



Những nốt nhạc du dương đột nhiên bị lỡ nhịp.



Không phải vì cô ấy quên bài, mà vì cô ấy chợt thấy mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.



Hình dáng và cách ăn mặc của cô ấy trở về như cũ. Sau khi đôi tay buông xuống, cả người cô ấy bất động.



Sau một lúc lâu…



Cốc cốc!



Có tiếng gõ cửa vang lên.



Cô ấy quay lại nhìn về phía cánh cửa.



“Có phải căn này không?”



“Theo tôi nhớ chính là căn này. Lúc trước không phải mình cùng đến đây sao?”



“Dịch Hoan! Dịch Hoan!”



Bên ngoài có tiếng gọi của một cô gái.



Nước mắt của cô ấy lại rơi.



“Gọi điện thoại thử xem.” Có người nói.



Có tiếng rung điện thoại ở trong phòng vang ra.



“Gọi được rồi, nhưng không ai bắt máy.”
Ánh lửa có rất nhiều màu sắc, chắc là do tâm trạng của cô gái nên mới có sự biến hóa như vậy. Những cây pháo đó không hiểu vì sao không thể kết thúc được, cứ như thế mà tiếp tục.



Đến khi cô ấy nản lòng, thì ánh lửa và những cây pháo đó biến mất.



Cô ấy ngồi trên băng ghế dài, rồi cuộn người lại.



Cô ấy ngủ ở đây cả đêm, sau khi trời sáng, tiếng ồn ào náo nhiệt của con phố lại bắt đầu.



Cảnh trong mộng lại tua qua nhanh.



Lại một đêm nữa.



Trong tầm nhìn của tôi, xuất hiện một nhóm các cô gái cầm pháo cây chụp ảnh. Hình dáng của các cô gái đó rất mơ hồ, chỉ có sự nhấp nháy của pháo thì rất rõ rệt.



Đó chính là những cảnh vật mà cô ấy nhìn thấy. Không phải hoàn toàn đều là ký ức, mà còn lẫn vào đó những ảo giác.



Nhưng, không hề có sự xuất hiện của âm khí. Điều này làm tôi nhíu mày.



Cũng không biết đã qua mấy ngày, cuối cùng trên con đường này cũng xuất hiện người đi qua.



Người qua đường đó giống như một du khách đang có cảm giác thất vọng, nói là con đường này được tìm thấy trên mạng nhưng thực ra lại không có gì thú vị, không bằng đi đường Khang Tân có lẽ sẽ thú vị hơn. Một người khác nói, đến cây tình yêu cũng không có, đường Khang Tân cũng không có gì hay.



Họ nói đến chuyến đi của mình, ngày mai là họ phải đi máy bay trở về.



Cô gái từ băng ghế ngồi dậy, rồi chầm chậm trở về nhà.



Nhà cô ấy không hề thay đổi gì cả.



Hai tờ giấy vẫn còn dán trên cửa, dường như cha mẹ cô ấy vẫn chưa về nhà.



Cô ấy đi xuyên qua cửa nhà, rồi vào thẳng phòng ngủ.



Điện thoại vẫn còn pin, có rất nhiều người gọi điện đến và gửi cho cô ấy rất nhiều tin nhắn.



Cô ấy xem tới xem lui, rồi nước mắt lại rơi.



Đều là những tin nhắn mà các bạn của cô ấy gửi đến, đều là những cuộc gọi từ các bạn của cô ấy gọi đến. Những tin nhắn trong nhóm chat đã báo có 999+ tin mới chưa đọc.



Cô ấy rất cảm động và cũng không biết nên làm như thế nào.



Cô ấy không biết làm sao để kết nối được với họ, những cách mà cô ấy đã thử đều làm cho cha mẹ cô ấy trở nên sợ hãi, như vậy, những người này sẽ như thế nào?



Cô ấy khóc nức nở.



Cô ấy vẫn chưa chết, nhưng cũng không còn sống nữa.



Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được tâm trạng của cô ấy, tôi mong cô ấy có thể biến thành một ác ma. Ít nhất thì, nếu như vậy, cô ấy sẽ không bị rơi vào cảm giác lạc lõng và trống trải giống như bây giờ.