Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1064 : Viễn cảnh tươi đẹp (9)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Cô ấy xem qua tất cả số tin nhắn đó.



Tôi không xem nội dung tin nhắn của cô ấy, tôi đứng sang một bên, chỉ nhìn cô ấy ngồi thừ ra như vậy một lúc rất lâu.



Lúc này cảnh mộng tua nhanh, bầu trời bên ngoài cửa sổ không ngừng biến chuyển, giống như một đoạn ngắn trong phim phóng sự, nhưng cô gái vẫn im lặng không nhúc nhích. Gần như cả một buổi đều như vậy.



Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, là bạn của cô ấy gọi đến, cô ấy vẫn để cho điện thoại tự động ngắt, còn có một tin nhắn mới được gửi đến. Sự nhiệt tình của họ như là một công ty cho vay nợ vậy, bằng mọi cách dùng các phần mềm để khủng bố điện thoại.



Cô ấy cầm điện thoại lên xem, nhưng điện thoại lại hết pin.



Cô ấy nhìn vào màn hình tối đen trên chiếc điện thoại, nhưng không sạc pin cho nó, mà hướng mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.



Cuối cùng thì cha mẹ cô ấy cũng trở về.



Tiếng la hét chói tai và giọng nói đè nén vang lên rất nhanh.



Những lá bùa bị gỡ xuống và cửa phòng ngủ mở rộng đã làm cho họ rất sợ hãi.



Tiếng khóa cửa vọng vào, những bước chân vội vã chạy xuống lầu.



Cô gái gượng cười, rồi từ trong phòng đi ra.



Những tờ giấy dán bên ngoài cửa đã được gỡ xuống, bị vò thành một nắm, ném xuống nền nhà.



Vừa rồi tôi loáng thoáng nghe được, lúc cặp vợ chồng đó mở cửa, họ đang nói về vấn đề này, còn có tiếng thở dài. Có thể vì bị cảnh tượng của phòng ngủ làm cho sợ hãi, nên họ vô ý ném mấy tờ giấy đi.



Nhưng cô ấy thì không nghĩ như vậy.



Cảm giác bị thế giới vứt bỏ càng mãnh liệt hơn. Cô ấy khom người xuống nhặt hai tờ giấy, mở chúng ra, rồi vuốt cho phẳng lại.



Tờ giấy đột nhiên vụt bay khỏi tay của cô ấy, rồi bay xuống lầu.



Cánh cửa màu xanh đối diện mở ra, có một người khoảng tuổi trung niên bước ra nhìn, rồi quay vào bên trong. Cuộc đối thoại trong nhà họ vọng ra, giống như là đang nói về chuyện của cô ấy.



Cô ấy không để ý đến chuyện này, mải đuổi theo hai tờ giấy kia.



Nhưng thật không may, hai tờ giấy từ hành lang của tòa nhà bay ra phía ngoài, rồi rớt xuống phía dưới.
Lúc đầu cô ấy xem vở hài kịch xuất hiện trên màn ảnh, cũng có chút mơ hồ như vậy. Những tiếng cười bên cạnh rất rõ rệt, có cô ấy và những người bạn…



Dòng giới thiệu đã xong, lúc này những nhân viên trong rạp chiếu phim bắt đầu dọn dẹp sân khấu.



Nhân viên dọn dẹp nhìn thấy vị trí ngồi của cô ấy liền xếp chiếc ghế lại.



Cô ấy vội nhảy sang một bên, rồi nhìn lại chỗ mình vừa ngồi bỗng trở nên trống trải, còn cô nhân viên thì rời khỏi mà không biết đến sự hiện diện của cô ấy.



Bốn tờ giấy kia vẫn nằm trong túi áo cô ấy.



Cô ấy đưa tay vào túi áo sờ, muốn tìm thấy một cảm giác để dựa dẫm, rồi lấy chiếc điện thoại di động của mình ra. Điều này thực ra là do cô ấy tự tưởng tượng.



Lần này không phải là điện thoại thật, nhưng nó lại giống hệt với điện thoại thật. Cô ấy lại nhận được một tin nhắn mới.



Thời gian du lịch đã được quyết định xong. Đó là ngày mai.



Gương mặt cô ấy không có biểu cảm gì cả, cất chiếc điện thoại vào, rồi ra khỏi rạp chiếu phim.



Tiếp theo, cô không có chỗ nào để đi nữa, suy nghĩ của cô ấy đã được lấp đầy bởi chuyến du lịch cùng các bạn.



Từ sáng sớm đến tối khuya, cô ấy cứ đi như một cỗ máy vô hình, nhưng tôi đã cảm nhận được năng lượng trong người cô ấy, một nguồn năng lượng rất mạnh đang bao vây lấy cô ấy.



Năng lượng đó sau khi đi đến cửa của khu dân cư liền biến mất. Đồng thời nó đã phá vỡ những cảm xúc mà cô gái đã cố gắng kiểm soát trong thời gian qua.



Cô gái dựa vào góc cây bên đường và gào khóc.



Tôi nhìn thấy cánh cửa nhỏ bên cạnh, tôi mường tượng ra được bản đồ sơ lược ở đây.



Nếu như tôi nhớ không sai, thì khu dân cư này, chính là khu mà Quách Ngọc Khiết ở.



Điều này khiến tim tôi đập dồn.



Quách Ngọc Khiết… Dịch Hoan của lúc này, Trương Tiêu Gia trước đây - bạn của Chu Mai nạn nhân vụ tàu điện ngầm, bị Chu Mai hại chết, biến thành ma, cũng không hiểu vì sao đã đến tìm Quách Ngọc Khiết.



Chuyện này rất kỳ lạ, làm cho tôi có chút mơ hồ về năng lực của Quách Ngọc Khiết.