Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1076 : Trò chơi tiếp tục (2)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Cái câu trả lời này thật khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Tôi cũng nghĩ giống Trần Hiểu Khâu, còn tưởng là tối hôm qua nhóm Tiểu Trương bọn họ mới chơi trò nói thật hay mạo hiểm, bây giờ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Đây cũng không phải là suy đoán lung tung đâu.
Chúng tôi mới biết được chuyện này, liên tục biết tin có người chết một cách kì lạ. Tiểu Trương chạy đến tỏ tình với Quách Ngọc Khiết và cả nội dung trong cuộc điện thoại lúc nãy nữa, cũng không có gì phải thắc mắc khi chúng tôi lại suy nghĩ theo hướng này, thậm chí có thể nói đó là một điều hiển nhiên nữa.
Trần Hiểu Khâu hỏi thẳng ra như vậy quả thật có hơi đột ngột.
Cô ấy và tôi đều không ngờ rằng Tiểu Trương lại trả lời như vậy, nhìn vẻ mặt của ba người Tí Còi bọn họ thì biết ngay họ cũng không ngờ rằng sẽ nghe được một câu trả lời như vậy.
Tiểu Trương như đã hiểu ra mọi chuyện, hai mắt sáng rực lên: “Tại sao cô lại hỏi như thế? Cô cũng biết chuyện này? Mọi người đều biết? Có phải mọi người đã nghe được tin gì không? Đã đọc được tin tức trong vòng bạn bè sao?”
Lời này của Tiểu Trương lại khiến tôi bất ngờ lần nữa.
Trần Hiểu Khâu nhíu mày lại: “Tin gì?”
Tí Còi móc điện thoại ra, xem những tin nhắn trên vòng bạn bè, sau đó thì bỗng kêu lên.
Cậu ta đưa điện thoại cho chúng tôi xem.
Có một người mới chia sẻ thông tin vào vòng bạn bè, cảnh cáo người ta không nên chơi trò nói thật hay mạo hiểm, đã có rất nhiều người bị dính chiêu rồi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc là nói dối đều sẽ bị trừng phạt, chết ngay lập tức.
Xem ra cái người đăng thông tin này lên là một người tận mắt chứng kiến những chuyện này. Anh ta viết một cái tựa đề gây chú ý với mọi người, cứ nhắc đi nhắc lại là không nên chơi trò nói thật hay mạo hiểm, sau đó mới bắt đầu kể lại lúc sáng hôm qua, anh ta đi họp mặt với đồng nghiệp có chơi trò nói thật hay mạo hiểm, có một người đồng nghiệp không chịu kêu như tiếng chó sủa. Sau đó lúc ra về, cậu đồng nghiệp đó vừa mới bước ra khỏi cửa nhà hàng thì bị một con chó đi trên đường cắn chết. Con chó đó cắn ngay cổ họng anh ta, cái đầu của anh ta gần như sắp lìa khỏi cổ. Chuyện này được xem như một tin hot trên mạng. Lúc đó, những người đi trên đường và chủ con chó này đều bị doạ đến ngây người ra. Còn con chó đó, sau khi cắn chết đồng nghiệp của anh ta rồi thì ngồi xuống một cách ngoan ngoãn, rất nghe lời, không có vấn đề gì cả.
Có rất nhiều người đã đọc qua thông tin này, có một vài người cũng đã bình luận bên dưới, kể lại những chuyện tương tự như vậy, xem ra chuyện này đã bị mọi người phát hiện ra rồi.
Không phát hiện ra mới là chuyện lạ đấy.
Cậu ta không tin đây là sự cố ngoài ý muốn, tôi cũng không tin.
Tí Còi và Gã Béo nắm Tiểu Trương lại, tôi nói chuyện với người phụ nữ ở đầu dây bên kia. Bà ấy là người giúp việc được Tiểu Trương mời đến để chăm sóc cho cha mẹ cậu ta, bây giờ bà ấy cũng không biết phải làm sao nữa.
Quách Ngọc Khiết bước lên trước, tát một cái rõ mạnh vào mặt Tiểu Trương.
“Cậu đủ rồi đấy! Bây giờ là lúc cậu phát điên sao? Bạn của cậu, cha mẹ của cậu xảy ra chuyện, bây giờ cậu nên đi giải quyết chuyện này chứ.” Quách Ngọc Khiết hét lên.
Tiểu Trương dừng lại.
Trần Hiểu Khâu nói: “Đi về nhà xem tình hình sao đã.”
Tiểu Trương vò đầu: “Xem gì chứ... Có thể là tôi sẽ chết ngay đấy... Suốt cả đêm, tôi đã nói chuyện với bọn lão Hắc, có thể nhớ rõ được bao nhiêu chuyện chứ? Bây giờ đã xảy ra án mạng rồi...”
Hai chân cậu ta mềm nhũn, nếu không phải nhờ Gã Béo và Tí Còi đỡ cậu ta lại thì cậu ta đã ngã xuống đất rồi.
“Cậu vẫn còn sống, nhiều người vẫn còn sống mà. Nếu như bây giờ cậu muốn từ bỏ thì lập tức về nhà đi. Nếu chết thì chết trong nhà, ở đây là uỷ ban, cậu chết ở đây rồi thì sẽ rất phiền đấy.” Trần Hiểu Khâu nói với vẻ lạnh lùng.
Những lời này của cô ấy trông rất lạnh lùng, dường như có thể đâm xuyên vào trong tim người khác.
Tiểu Trương ngẩng đầu lên, khẽ đáp: “Được!”
Cậu ta đưa tay lấy lại điện thoại, sau đó chạy ra ngoài.
Tí Còi lên tiếng: “Tôi nói này, cậu ta ra ngoài như vậy...”
Trần Hiểu Khâu nhíu mày lại, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dật Hàm.