Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1077 : Lan truyền

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Những lời của Trần Hiểu Khâu cũng rất có lí. Nhưng nếu như là do Tiểu Trương tự nói ra thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy cậu ta rất hiểu chuyện. Đổi lại là Trần Hiểu Khâu nói ra thì lại có gì đó sai sai.



Hiện giờ, Tiểu Trương không được an toàn cho lắm, cậu ta chạy ra ngoài như vậy cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nếu như cậu ta còn ở đây, nói không chừng năng lực của tôi có thể phát huy tác dụng được. Cậu ta chạy đi như vậy thì cũng chẳng có kết quả gì.



“Có cần gọi cậu ta quay lại không? Hoặc là chúng ta đi cùng với cậu ta đến nơi gì đó...” Quách Ngọc Khiết nói với vẻ lo lắng.



Gã Béo cũng rất lo lắng: “Bây giờ có phải là rất nguy hiểm không?”



Cậu ta đang hỏi tình trạng hiện giờ chứ không phải đang hỏi về Tiểu Trương.



Tí Còi kinh ngạc: “Trước đây cậu từng chơi trò này sao?”



Gã Béo lắc đầu: “Này thì không.”



Khi tổ chức họp mặt, con trai thường sẽ rủ nhau đi ra quán net để chơi game, không chơi mấy trò như là nói thật hay mạo hiểm đó. Con gái thì cũng chưa chắc đều đã chơi qua trò này.



Tôi nhìn về phía Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu.



Quách Ngọc Khiết khẽ lắc đầu. Còn Trần Hiểu Khâu thì đang gọi điện cho Trần Dật Hàm, thông báo về tình hình hiện tại.



Gã Béo lại nói: “Ý em là, cái trò này như vậy, nếu như có ai mà có ý đồ xấu gì đó, chỉ cần mở miệng thì có thể lấy mạng người khác rồi.”



Mấy người chúng tôi ngây người ra.



Trần Hiểu Khâu chỉ khẽ nhìn lên rồi lại nói chuyện điện thoại tiếp.



“... Ừ, là như vậy. Nếu như có thể tuyên truyền cho mọi người, rồi ra lệnh cấm gì đó, vậy thì quá tốt.”




“Có lẽ bây giờ hơi khó để tiến hành việc phong toả chuyện này bằng con đường dư luận và cấm chơi trò chơi này.” Trần Hiểu Khâu nghe được tin này từ Trần Dật Hàm, vừa mừng vừa lo.



Điều này cũng dễ hiểu thôi.



Trò chơi nói thật hay mạo hiểm không phải là một trò chơi nguy hiểm gì, cũng không phải là một trò chơi khác thường. Đương nhiên, nó không phải là hoàn toàn không có gì khác thường, có nhiều người sẽ đưa ra những nhiệm vụ rất kì lạ và quá đáng. Nhưng trò chơi này vốn là một trò chơi bình thường, không có vấn đề gì cả. Nếu như muốn cấm nó thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.



Tôi nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được có cách nào để ngăn chặn chuyện này.



Trên thực tế thì cũng chả có bao nhiêu giải pháp giải quyết được chuyện này cả.



“Tốt nhất là nên giải quyết từ ngọn nguồn.” Trần Hiểu Khâu nói.



Mọi người đều biết rằng đây là giải pháp nhanh nhất và trực tiếp nhất, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai nghĩ ra cách gì có thể giải quyết được ngọn nguồn chuyện này.



Không khí trong phòng làm việc trở nên nặng nề.



Chúng tôi vẫn phải làm việc.



Lái xe đi đến thôn Sáu Công Nông, bắt gặp Chủ nhiệm Mao, dì ấy chắc chắn phải hỏi thăm về tình hình của Tiểu Trương rồi.



Tôi chỉ có thể nói sơ qua cho Chủ nhiệm Mao biết về tình trạng của Tiểu Trương. Chủ nhiệm Mao nghe được là, Tiểu Trương thấy cảnh bạn mình bất ngờ bị nổ chết, cậu ta bị kích thích, tinh thần không ổn định. Dì ấy rất lo lắng, lo rằng Tiểu Trương sẽ đến kiếm chuyện. Nhưng dì ấy cũng không có cách gì khác, chỉ có thể thở dài một hơi.



Những người khác làm việc trong uỷ ban sau khi nghe được chuyện này cũng đều cảm thấy rất lo lắng, bất an.



Họ còn chưa hay biết gì về tình hình hiện giờ, nếu không thì không biết họ sẽ phải hoảng sợ đến mức nào.