Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1081 : Bảy người (2)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Cái tên độc đáo này có thể được xem như “nghệ danh” của cô ta, sau khi cô ta bái sư gia nhập vào môn phái, sư phụ đã đặt cái tên này cho cô ta.
Tôi nhận được thông tin từ Hoàng Thiên, có cảm giác như được mở mang tầm mắt vậy.
Cái môn phái Nguyệt Lăng Tinh gia nhập rất bí ẩn, chỉ thu nhận nữ giới thôi, toàn bộ đệ tử đều phải mang họ Nguyệt, trong tên sẽ có mang theo một chữ “nhật”. Họ nhờ vào hấp thụ tinh hoa trời đất để tu luyện bản thân mình.
Tôi cảm thấy làm như vậy có gì đó rất huyền bí, nhưng thật ra họ đều tu luyện rất thành công. Đã mấy trăm năm trôi qua, cái môn phái bí ẩn này được tiếp tục lưu truyền lại. Cái viền bạc xung quanh hốc mắt của Nguyệt Lăng Tinh đã chứng minh được thực lực của cô ta. Đây là đôi mắt âm dương được khai sáng một cách cưỡng chế và sức mạnh của nó hơn hẳn mắt âm dương bình thường. Đồng thời, cơ thể của Nguyệt Lăng Tinh như có “thuần dương hộ thể”, bách tà bất xâm, ma quỷ bình thường nhìn thấy cô ta đều phải tránh ra xa.
Nguyệt Lăng Tinh lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi chọn mạo hiểm.”
“Vậy cô xoay một vòng tại chỗ đi.” Ngải Phi nói.
Nguyệt Lăng Tinh đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ.
Bây giờ tôi cảm thấy rất khó hiểu.
Biểu hiện của Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh đều rất bình thường, hai người họ không hề phát hiện sự tồn tại của tôi. Nhưng nếu nói đến chuyện này, năng lực của cả hai người họ đều có liên quan đến cảm ứng. Sở dĩ họ có mặt ở đây tham gia trò chơi là vì đã được thông qua sự chọn lọc của những người trong nghề. Bảy người này, ngoại trừ tự nguyện ra, họ còn phải có một sở trường gì đó, là những người thích hợp nhất.
Theo tôi thấy, Cổ Mạch, Nam Cung Diệu và Ngô Linh đều rất lợi hại, nhưng lại không thích hợp để tham gia vào trò chơi lần này. Cho dù là Nam Cung Diệu, năng lực của anh ta cũng có mặt lợi và mặt hại, nhưng không dễ sử dụng như của Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh.
Lúc đã biết được thông tin của một vài người, tôi cảm nhận được một điều là, đám người Thanh Diệp, tạm gác Lưu Miểu sang một bên do tôi vẫn chưa hiểu rõ về thực lực của anh ta và trừ Diệp Thanh có sức mạnh bá đạo ra, thì năng lực của những người còn lại cũng chỉ được xem như là hạng bình thường thôi. Điều này chủ yếu là do trên người họ ít nhiều gì cũng sẽ có khiếm khuyết gì đó, không có “chuyên nghiệp” giống như những người có mặt ở đây.
Vấn đề nằm ở chỗ, những người chuyên nghiệp này lại không có phát hiện ra tôi, nhưng trước đây đã có một vài người phát hiện ra sự tồn tại của tôi rồi mà.
Là do Hoàng Thiên đã đánh giá sai về năng lực của những người này sao?
Tôi suy nghĩ về những điều này không phải là tôi tò mò mà là do tôi đang lo lắng.
Cho dù tôi đã biết tỉ lệ sống còn của bảy người này là rất thấp, Hoàng Thiên chắc chắn là “đã” chết rồi, nhưng tôi vẫn mong chờ vào họ. Ít nhất họ cũng phải ép được cái thứ đó lộ diện ra chứ nhỉ? Nếu không thì tôi không thể nào tiêu diệt nó được. Hoặc là một trong số họ có thể thông qua cuộc chơi này, biết được thứ đó rốt cuộc là gì và có sức mạnh để tiêu diệt được nó. Nếu vậy thì tôi có thể thông qua việc hồi sinh cho người đó để chấm dứt mọi chuyện này.
Nếu như họ còn chưa kịp làm gì cả thì đã chết rồi, vậy thì lần này tôi nằm mơ cũng như không, còn có thể sẽ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm... Nếu như đối phương cũng giống như cái thứ mới lạ chuyên làm đồ ăn kia phát hiện ra tôi, vậy thì chắc chắn tôi sẽ không có dễ dàng vượt qua được đâu.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng, nhưng cuộc chơi vẫn đang tiếp tục.
Sau Nguyệt Lăng Tinh là đến lượt Lam Thần Quang.
Đây là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, khuôn mặt vẫn còn khá trẻ, không giống như những người lớn tuổi khác trên mặt đầy nếp nhăn. Ông ta cũng có năng lực đặc biệt, đó chính là khả năng gán ghép. Ông ta có thể gán ghép những sinh linh khác lên người của mình, đến lúc đó trên người ông ta sẽ mọc ra một vài bộ phận giống như bị dị tật vậy. Cắt những bộ phận đó ra khỏi người vẫn có thể sống tiếp được.
Đây là một loại năng lực rất kì lạ, tôi cảm thấy là vậy.
“Nói thật.”
“Ông từng thấy ma chưa?”
“Thấy rồi.”
Lượt này trôi qua rất bình yên.
Dư Chi Đạo hỏi Ngải Phi: “Cô chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
“Cô có từng nhìn thấy ma chưa?”
Ngải Phi đáp: “Chưa.”
Cô ta đang nói dối.
Mọi người lại ngồi im một hồi, vẫn không có gì xảy ra.
Cuộc chơi tiếp tục.
Nguyệt Lăng Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ Ngải Phi giao, tiếp theo là đến lượt Lam Thần Quang, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đến lượt Tô Phỉ.
“Cô có từng lừa dối ai chưa?”
Tô Phỉ đáp: “Chưa hề.”
Lại thêm một người nói dối, nhưng trong kho vẫn không có gì xảy ra cả.
Sau đó, Tô Phỉ hỏi Hoàng Thiên có chết qua chưa, Hoàng Thiên trả lời là có.
Khác với từ nãy đến giờ, đây là một câu trả lời không biết đúng hay sai nữa.
Nói đúng hơn thì hồn lìa khỏi xác không phải là đã chết, cái quá trình đó cũng không phải là quá trình trải nghiệm trước khi chết. Nhưng người ta nhìn vào thì lại cho rằng lúc đó Hoàng Thiên cũng chẳng khác gì người đã chết rồi.
Hoàng Thiên dứt lời. Lượt thứ hai đã chấm dứt với câu trả lời mơ hồ này.