Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1082 : Trừng phạt (1)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Có vẻ như cái thứ đó không định hiện thân, cũng có thể là do nó không cần lộ diện ra, hoặc là chưa tới lúc nó hiện hình.
Mấy lượt sau, mỗi người đều có nói dối hoặc là từ chối nhiệm vụ. Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh cũng không phát hiện có gì bất thường. Hình phạt vẫn chưa ập đến.
Đợi đến khi mọi người đều phạm lỗi hết rồi, Hoàng Thiên tuyên bố chấm dứt cuộc chơi.
Tim tôi khẽ nảy lên một cái.
Bảy người này có biết là, sau khi trò chơi kết thúc, cái thứ đó vẫn có thể tiếp tục gây chuyện không?
Tiểu Trương chỉ nói sơ qua thôi, bản thân cậu ta chắc cũng không biết rõ tình hình cụ thể ra sao. Có thể chắc chắn một điều là, đám bạn học của Tiểu Trương vào khoảng ba năm trước đã chơi trò nói thật hay mạo hiểm, ba năm sau gặp lại, bọn họ không hề nhắc đến cái trò chơi đó, nhưng cuộc chơi vẫn tiếp diễn và còn bị thêm vào những hình phạt rất đáng sợ.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng cho bảy người này, sợ họ sẽ nói gì đó dưới tình huống không biết gì, dẫn đến việc bị trừng phạt, nhưng nghĩ lại thì trong cuộc chơi lúc nãy, họ đã có hành vi nói dối và từ chối nhiệm vụ, họ đã mang án phạt trên người rồi. Có thêm án phạt đi nữa thì hình như cũng không có ảnh hưởng gì cả. Chỉ là cái hình phạt đó có thể sẽ khác với những gì họ tưởng.
Hình như Hoàng Thiên là người đứng ra tổ chức cuộc chơi lần này, sau khi kết thúc trò chơi ông ta lên tiếng hỏi: “Không phát hiện được gì sao?”
Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh vẫn tiếp tục lắc đầu.
Tô Phỉ lấy quả cầu thuỷ tinh ra, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt quả cầu thuỷ tinh, nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Những người khác đều nhìn về phía cô ta.
Tô Phỉ cúi đầu xuống, buông hai tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía quả cầu thuỷ tinh.
Tôi thấy cái quả cầu thuỷ tinh màu tím nhạt này không có gì khác biệt so với lúc nãy cả.
Tô Phỉ khẽ chau mày lại.
“Sao rồi?” Lam Thần Quang lên tiếng.
“Tôi nhìn thấy một tương lai mờ mịt, rất không tốt...” Tô Phỉ nói tiếp: “Bóng tối, máu me... Là màu của tuyệt vọng và cái chết. Chỉ có thể nhìn thấy nhiêu đây thôi.”
Lúc cô ta nói những lời này, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng, nhưng không có sợ hãi gì mấy. Những người khác có vẻ như cũng đã chuẩn bị tâm lí từ trước rồi, không tỏ vẻ sợ sệt, họ đều đang ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Dư Chi Đạo đưa tay ra bấm ngón tay, giống như những vị đạo sĩ trong các bộ phim truyền hình bấm ngón tay nhẩm tính gì đó.
Những người khác lại đồng loạt nhìn về phía Dư Chi Đạo.
Dư Chi Đạo lắc đầu: “Cũng giống vậy, không bói được một cách chính xác là thứ gì, chỉ biết là không tốt thôi.”
Nguyệt Lăng Tinh lên tiếng: “Kết quả này khá giống với kết quả bói toán trước khi bắt đầu cuộc chơi của hai người.”
“Đến rồi.” An Na chỉ nói có một câu như vậy thôi, khuỷu tay bị bẻ lại, ngòi bút đâm thẳng lên tờ giấy, phát ra những tiếng khe khẽ, ngòi bút gãy vụn ra, phát ra tiếng rất vang.
Hai tiếng động này giống như một tín hiệu gì đó vậy, trên mặt An Na hiện lên vẻ đau đớn.
“An Na!” Dư Chi Đạo kêu lên một tiếng, một tay cầm chặt cây kiếm gỗ, tay kia thì rút từ trong túi ra một lá bùa, nhưng vẫn chưa ra tay.
An Na quỳ trên mặt đất, tay kia ôm đầu: “Nó đang muốn khống chế tôi.”
Tô Phỉ bật dậy, kêu lên: “Để cô ấy nằm xuống đi.”
Hoàng Thiên kẹp chặt lấy vai của An Na, kéo cô ta nằm xuống.
Tô Phỉ đã chạy đến trước mặt An Na, đặt tay lên trán cô ta, bắt đầu lẩm nhẩm gì đó.
Lam Thần Quang nhìn về phía Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh: “Các cô đã phát hiện được gì?”
Sắc mặt cả hai người bỗng trở nên trắng bệch.
“Không có.”
“Không có... Gì cả...”
Hai người không trả lời đồng thanh, nhưng lại cho ra một câu trả lời giống nhau.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của những người khác dần tối sầm lại.
“An Na, bây giờ cô cảm thấy sao?” Hoàng Thiên hỏi: “Nó là thứ gì vậy?”
“Á...” An Na đột nhiên trừng to mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tô Phỉ, thét lên một tiếng chói tai.
Sau tiếng hét đó, cả người cô ta dần thả lỏng lại, nằm trên mặt đất.
An Na thở hổn hển: “Là... Hình ảnh. Một loại xúc động... Tôi muốn vẽ nó lại... Đó là... Bóng tối... Một mảng đen thui... Dưới mảng đen thui hình như có... Thành phố... Tôi nhìn không rõ lắm...”
“Thành phố về đêm sao?” Ngải Phi hỏi.
An Na lắc đầu, mắt vẫn trừng to: “Không, không phải thành phố về đêm, là thành phố trong bóng tối. Không có ánh sáng, không có trời sáng hay trời tối gì cả... đó là...”
An Na vẫn chưa nói xong thì Lam Thần Quang đột nhiên quỳ phịch xuống đất.