Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1083 : Trừng phạt (2)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Không ai ngờ rằng Lam Thần Quang lại quỳ phịch xuống như vậy. Lúc nãy mọi người đều đang bận hỏi thăm An Na, giờ đồng loạt nhìn về phía Lam Thần Quang.



Trông ông ta còn đau đớn hơn cả An Na lúc nãy, đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.



Ngay sau đó tôi phát hiện được khuôn mặt của ông ta thật sự bị méo xệch đi.



Ngũ quan trên mặt ông ta đều dồn về phía bên trái, ở bên phải khuôn mặt bắt đầu bị phồng lên, trông giống như một trái bóng vậy. Cái lớp da phồng lên đó đột nhiên nứt ra, để lộ ra một con mắt, sau đó thì lần lượt xuất hiện mũi, miệng và tai.



Cái khuôn mặt mới mọc ra đó đang liếc mắt, giống như đang nhìn về phía Lam Thần Quang vậy. Nó vẫn còn đang tiếp tục nhô ra và xuất hiện thêm rất nhiều những bộ phận khác, mái tóc ngắn màu đen, một cái cổ thon dài, xương đòn và vai...



Lúc này bỗng vang lên những tiếng loạt xoạt, từ sau lưng của Lam Thần Quang, quần áo bị xé toạc ra, có một cánh tay nhô ra từ sau lưng ông ta. Sau lưng ông ta cũng có một cái cơ thể người đang nhô lên, cái cơ thể đó càng ngày càng được hoàn thiện hơn, trông giống như là một cá thể nối liền với Lam Thần Quang vậy.



“Hừ... Hừ...” Cái người ở sau lưng ông ta đang thở hổn hển, mang theo nét vui sướng và điên cuồng.



Cái đầu người mọc ra từ trên mặt của Lam Thần Quang lại mọc ra thêm một cánh tay nữa, cánh tay đó đè xuống đất, đỡ lấy cái cơ thể càng lúc càng to của mình.



Lam Thần Quang đang rên rỉ vì đau đớn, gân xanh trên người đều nổi lên hết cả.



Ông ta cầm chặt cây kiếm trên tay, tay có hơi run, nhưng đột nhiên ông ta quay ngược cây kiếm lại và chém xuống, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, không có chần chừ do dự gì cả.



Cây kiếm đó rất sắc bén.



Tôi cảm nhận được có một luồng gió xẹt ngang qua, tiếp theo đó thì nhìn thấy một cảnh tượng máu me.



Cái người mọc ra từ trên mặt Lam Thần Quang thét lên những tiếng đau đớn, nửa thân người bị chém đứt rơi xuống đất, máu chảy ồ ạt. Mặt của Lam Thần Quang cũng bị thủng một lỗ lớn, máu tuôn ra liên tục. Lạch bạch, có khúc ruột trong đống nội tạng rơi ra từ trên nửa thân người đó.



Tôi cảm thấy có chút rợn người, nhưng những người khác đều không có phản ứng gì cả.



Dư Chi Đạo kêu lên một tiếng, ông ta áp cái lá bùa trên tay lên mặt Lam Thần Quang, lá bùa đó bùng cháy lên, sau đó bị đốt thành tro, rơi vương vãi ở xung quanh.



Máu đã được cầm lại rồi.




Sắc mặt Ngải Phi bỗng trở nên trắng bệch.



E rằng những người khác cũng đã đoán ra có chuyện gì rồi.



Hoàng Thiên buột miệng hỏi ra: “Năng lực của cô có tác dụng phụ không?”



“Không, chưa từng có, những người trước đây cũng...” Ngải Phi còn chưa nói hết câu thì bắt đầu ho khan.



Cô ta ho rất dữ dội, ho đến nỗi giống như muốn khạc cả phổi ra ngoài luôn vậy. Cô ta đưa tay che miệng mình, tay còn lại thì áp lên lồng ngực, lưng cô ta dần dần còng lại.



Tôi nhìn thấy trên bàn tay của Ngải Phi có xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, từ một bàn tay bụ bẫm biến thành một bàn tay già nua, sần sùi. Mái tóc của cô ta cũng dần bạc trắng, trông giống như màu tóc của Lam Thần Quang vậy.



Hoàng Thiên nói với vẻ khẩn trương: “Linh hồn của cô đang già đi.”



Nguyệt Lăng Tinh bước nhanh đến bên cạnh Ngải Phi, đặt tay lên lưng của Ngải Phi.



Ngải Phi bớt ho dần, thở hắt ra một hơi, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Muốn lấy mạng tôi rồi... Tôi...”



Cô ta buông tay xuống, cơ thịt trên mặt cũng hơi chảy xệ xuống, khoé mắt có thêm những nếp nhăn.



Chỉ trong chốc lát thôi, vẻ ngoài của cô ta đã không còn là của một cô bé bảy tám tuổi nữa mà bị rơi vào một tình trạng rất kì lạ, trông giống như là một đứa con nít đội lốt bà già, trông rất kì quặc.



Ngay cả giọng nói của cô ta cũng trở nên già nua.



“Nó có thể tiến hành trừng phạt dựa theo năng lực của ba người.” Tô Phỉ thở dài: “Đây được xem như là tấn công vô hình rồi. Vậy còn chúng tôi thì sao?”



Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Lăng Tinh và Dư Chi Đạo. Ba người họ không phải là người có siêu năng lực mà họ nhờ vào việc tu luyện, thừa hưởng những “kĩ năng” được truyền lại từ mấy trăm, mấy ngàn năm trước, sự khác nhau giữa hai loại này cũng gần giống như sự khác nhau giữa vô hình và hữu hình vậy.



Nguyệt Lăng Tinh chớp chớp mắt, đôi mắt bị biến thành màu bạc.