Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1084 : Trừng phạt (3)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Biến hóa của Nguyệt Lăng Tinh khiến người ta rất bất ngờ. Lúc trông thấy mắt của cô ta biến hóa như vậy, tôi liền có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên là đôi mắt của cô ta không chỉ là đổi màu một cách bình thường thôi mà sau đó còn có ánh sáng loé ra từ trong đôi mắt đó.
Khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cô ta, tôi không nhịn được nhắm mắt lại và quay đầu sang chỗ khác.
Cái thứ ánh sáng màu bạc đó quá chói mắt, giống như ánh sáng phát ra từ trong ngọn đèn LED giữa màn đêm vậy, có thể khiến cho người ta hoa mắt, chóng mặt.
Nguyệt Lăng Tinh chỉ thét lên một tiếng, sau đó thì không còn phát ra tiếng động gì nữa. Hai luồng sáng đó cũng vụt tắt theo.
Lúc tôi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đều bị bao trùm bởi ánh sáng màu trắng.
Những người khác đều giống tôi vậy thôi, đang chớp chớp mắt, trông có vẻ như đều đang rất khó chịu.
Tôi nhìn về phía Nguyệt Lăng Tinh. Cô ta đang ngồi dưới đất, đưa tay dụi mắt. Có máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay của cô ta.
Hoàng Thiên hỏi: “Cô sao rồi?”
Nguyệt Lăng Tinh thở hắt ra một hơi: “Tôi không nhìn thấy nữa rồi.”
Tôi há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.
Cái thứ đó còn mạnh hơn tôi tưởng. Tuy rằng trước khi tiến vào trong cảnh mộng thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng khi nhìn thấy từng người một bị tấn công như vậy vẫn khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc.
Tim tôi đập rất nhanh và cảm thấy hoảng loạn.
Cái suy nghĩ nắm bắt cơ hội lúc ban đầu kia, bây giờ nó đã tan biến rồi.
Nguyệt Lăng Tinh và Ngải Phi đều không có phát hiện được cái thứ đó, tôi cũng không cảm nhận được gì cả. Trong tình huống này, tôi cũng hết cách rồi.
Nếu như đến phút chót, bảy người họ vẫn không rút ra được kết luận gì, không nghĩ ra được cách gì, vậy thì cảnh mộng lần này xem như uổng công.
Tôi có hơi chần chừ, bây giờ có cần phải nghịch chuyển thời gian lại không, để vết thương trên người họ hồi phục lại. Như vậy thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến hiện thực? Có tác động đến cái thứ đó không?
Bây giờ mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khiến cho tôi cũng không thể nào đưa ra quyết định được.
Tôi nhìn về phía Hoàng Thiên, mong là ông ta có thể chỉ cho tôi phải làm như thế nào.
Tôi nhìn thấy suy nghĩ trong đầu Hoàng Thiên.
Lúc này, những suy nghĩ trong đầu ông ta đã trở nên rõ ràng hơn, cái kế hoạch bọn họ lập ra trước khi bắt đầu cuộc chơi cũng được truyền vào trong đầu tôi.
Lợi dụng năng lực của An Na và phép bói toán chiêu hồn của Tô Phỉ, cộng thêm khả năng điều khiển linh hồn của Hoàng Thiên và khả năng gán ghép của Lam Thần Quang, kế hoạch ban đầu của họ là sẽ bắt lấy cái thứ đó bằng cách này. Dư Chi Đạo là người hỗ trợ thêm, họ vốn rất có lòng tin với cái kế hoạch này. Nhưng Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh đều không thể phát hiện được tung tích của cái thứ đó, càng không cần phải bàn đến việc bắt lấy nó.
Bây giờ sẽ tiến hành thử lần cuối cùng.
Tô Phỉ lấy tấm bảng bói cầu cơ từ trong cái balo ra.
Tấm bảng bói cầu cơ đó trông rất cũ kĩ. Trên tấm bảng đó có khắc đầy những con chữ, nhưng đó không phải là bất cứ một loại văn tự nào mà tôi được biết. Có một miếng gỗ nhỏ dính chung với tấm bảng bói cầu cơ này, trông miếng gỗ đó cũng rất đặc biệt, được cắt đẽo thành hình ngôi sao sáu cánh, ở giữa miếng gỗ có khoét một cái hình lục giác, trông giống như là có sáu cái tam giác nối liền với nhau vậy.
Tô Phỉ quỳ dưới đất, hai tay đặt lên trên miếng gỗ hình ngôi sao sáu cánh đó.
An Na dùng những giọt máu trên tay viết chữ lên giấy.
“Tô Phỉ gọi nó đến và trả lời câu hỏi.”
Nét chữ có hơi nguệch ngoạc, nhưng người ta vẫn có thể đọc ra được.
Sau khi viết xong nét cuối cùng, An Na nhìn về phía Tô Phỉ.
Tô Phỉ áp tay lên cái miếng gỗ hình ngôi sao sáu cánh đó và xoay một vòng: “Đã đến rồi sao?”
Miếng gỗ hình ngôi sao sáu cánh đó đứng lại ngay giữa tấm bảng khắc chữ, ở đó không có chữ gì cả.
Tô Phỉ khẽ nhắm mắt lại và nói: “Không có.”
Ngải Phi va Nguyệt Lăng Tinh cũng lên tiếng: “Không có.”
Lam Thần Quang hừ lên một tiếng, trên người ông ta đột nhiên mọc ra thêm hai cánh tay, kéo lấy cả người Lam Thần Quang, ngón tay ấn lên trên hai cái tam giác trên hình ngôi sao sáu cánh đó.
Lúc này bỗng vang lên một tiếng “xoạt”, hình ngôi sao sáu cánh bắt đầu dịch chuyển, cái lỗ ở giữa quay vào một con chữ nào đó.
Tô Phỉ loạng choạng suýt ngã, kêu lên mừng rỡ: “Phải!”