Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1085 : Trừng phạt (4)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Tôi không hiểu tại sao lại có hai cánh tay từ người của Lam Thần Quang đưa ra ngoài, nhưng dù sao việc này cũng không ảnh hưởng đến tiến triển của sự việc.
Có một thứ xuất hiện, đó là sự tiến triển tốt nhất.
Tôi nhìn vào hai cánh tay đó, suy nghĩ tiêu hủy chúng thì có thể giải quyết được cái này không.
Lam Thần Quang rõ ràng cũng suy nghĩ vậy.
Ông ta nắm lấy cây dao găm, thỉnh thoảng múa cây dao qua lại hù dọa hai cánh tay kia.
Hoàng Thiên đột nhiên nói: “Đợi một chút!”
Tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn ông ta, tập trung sự chú ý vào hai cánh tay kia.
“Hỏi xem cậu ta là ai.” Sắc mặt của Hoàng Thiên âm trầm.
Ông ta vừa nói như vậy, những người khác lại liếc ông ta thêm một cái.
“Chắc không phải là ma đâu, tôi không cảm nhận được gì cả.” Ngải Phi nói.
Nguyệt Lăng Tinh tuy không nhìn thấy gì, nhưng vẫn tán thành với lời nói của Ngải Phi. Xem ra cô ta không chỉ dựa vào đôi mắt để đưa ra sự phán đoán.
Hoàng Thiên chắc chắn như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì phiền phức. Tô Phỉ liền hỏi câu hỏi đó.
Hai tay để trên ngôi sao sáu cánh kia, dường như có chút run rẩy.
Sau đó hành động như gió, lướt vài cái, rồi lại dừng lại trên những chữ kia.
Biểu cảm của Tô Phỉ như bị sốc khi nhìn những chữ đó.
“Á…” Tô Phỉ lập tức quay đầu lại.
Cô ta đang nhìn An Na.
Tôi cũng nhìn sang An Na, không rõ vì sao.
Dư Chi Đạo cầm trong tay thanh kiếm gỗ, đâm thẳng ra, mũi kiếm dừng lại một chút, rồi tiếp tục đâm ra.
Máu tươi xuất hiện trên thanh kiếm gỗ, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà.
Trên vũng máu đó, một hình người dần dần hiện ra.
Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Bắt được rồi! Hơn nữa, còn sát thương được nó rồi!
Tôi cảm thấy vui mừng, mọi thứ xem như đã kết thúc.
Phía bên Hoàng Thiên phát ra một âm thanh hốt hoảng.
“Không, không phải là nó! Là… là Khổ Thiền Đại Sư…” Hoàng Thiên lắp bắp nói.
Lúc này hình người đó hiện ra, tôi cũng bắt đầu nhìn rõ hình dáng của nó.
Hình dáng xông vào đầu tôi của Hoàng Thiên lúc này giống với bóng người đó, đó là một hòa thượng già mặc một chiếc áo cà sa, có điều, chỗ không giống là, hình dáng hòa thượng trong ký ức của Hoàng Thiên rất hiền từ, đôi mắt sáng rõ, là một người vừa thân thiết vừa uy nghiêm, khiến cho người khác có một cảm giác kính trọng và tôn sùng. Còn vị hòa thượng trước mắt, hiện ra một đôi mắt đỏ lòm, hai chiếc răng nanh đưa ra khỏi vành môi, đó là hình hài của quỷ dữ trong tranh cổ!
Ông ta không hề có dáng vẻ của một cao nhân, móng vuốt nắm lấy thanh kiếm gỗ của Dư Chi Đạo, đem nó nghiền nát.
Dư Chi Đạo định lùi lại, nhưng đã bị móng vuốt của hòa thượng đó đâm xuyên qua ngực.
Cục diện giữa hai người họ bị đảo lộn, Dư Chi Đạo bị hòa thượng xuyên qua người, miệng nôn ra máu. Hòa thượng đó nhấc tay, nhấc Dư Chi Đạo lên, rồi dùng lực ném về phía của Nguyệt Lăng Tinh.
Nguyệt Lăng Tinh đã mất đi đôi mắt, nên không phản ứng kịp, bị thân người của Dư Chi Đạo va trúng, đẩy bay ra xa.
Tôi chỉ thấy hình dáng của hòa thượng đó lướt qua, rồi xuất hiện trước mặt của Ngải Phi, trong chớp mắt, ông ta cúi đầu, Ngải Phi cũng không kịp hét lên, thì đã bị ông ta cắn vỡ xương đầu, bóp nát hai vai.
Hình dáng của hòa thựơng đó lại lướt qua, giẫm lên cơ thể của Dư Chi Đạo và Nguyệt Lăng Tinh. Âm khí của ông ta đột nhiên phát ra rất mạnh, bao trùm toàn bộ nhà kho. Dư Chi Đạo và Nguyệt Lăng Tinh đều đã bị thương, lúc này trên gương mặt phủ âm khí màu đen, không có cách nào phản kháng, giống như bị thương bởi một loại axit mạnh, cơ thể bắt đầu bị ăn mòn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thành một vũng nước đen.
Hòa thượng đứng ngay trên vũng nước đen đó, từ từ quay lại, rồi chuyển sự chú ý sang Hoàng Thiên.