Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1090 : Dễ dàng (2)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Quách Ngọc Khiết vẫn còn khá mê man: “Cho nên, không phải có ma có quỷ gì cả, mà chỉ là một tai họa do cái Ông Trời ấy tạo ra à? Cũng giống như, e hèm, năng lực của chúng ta?”



“Cái kí hiệu đó chỉ có Ông Trời mới tạo ra được đúng không?” Tí Còi phán như đúng rồi: “Có điều ông ta cũng ngốc quá. Làm như thế, khác nào đưa dao cho người ta?”



“Cũng không thể nói như vậy. Nếu quy tắc của trò chơi được sử dụng khéo léo, thì muốn nhân đây xóa sổ hết chuyện quái dị, cũng có thể làm được lắm chứ?”



“Xét tình hình hiện tại thì nó không muốn xóa sổ sự kiện quái dị đâu. Em xem, chẳng phải năng lực của chúng ta đều đã bị khôi phục lại rồi sao?”



“Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể là một nước đi sai.” Trần Hiểu Khâu phân tích: “Em đoán là, nó muốn tự mình hành động, thì sẽ vô cùng khó khăn. Cũng giống như chuyện nó đối phó với cái thứ mới vậy, phải mất đến hai năm trời, mà vẫn chưa thể nhổ cỏ tận gốc. Nó cũng tương tự một con dao, tự mình giết người thì cực kỳ khó, nhưng nếu có người cầm dao thì sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Vấn đề là, ai mới là người có cùng tâm tư với nó, để giết chết người mà nó muốn giết?”



“Nó tạo ra trò chơi này, là vì đã may mắn tìm được một người như thế?” Tí Còi trợn mắt hỏi.



“Cũng có khả năng ấy.” Trần Hiểu Khâu đáp.



“Vẫn là quá ngu.” Tí Còi trề môi: “Em xem, cái chuyện này không phải là bị phá đơn giản lắm sao. Nghĩ không chu toàn mà.”



Gã Béo ủng hộ: “Qua mấy lần biến hóa mà Ngô Linh đã nói, thì nó cũng chẳng thông minh mấy đâu.”



Ma xuất hiện, linh hồn xuất hiện, những người như chúng tôi xuất hiện, cộng với cái thế giới mỗi ngày một tệ hại hơn, đều đã chứng minh người điều hành tối cao của thế giới này là một thằng cha chẳng đáng tin cậy chút nào.



“Cũng có thể là nó thuận theo tình hình mà hành xử thì sao? Sự tình này lộ ra quá nhiều sai lầm, nên cho nó kết thúc sớm, đó cũng là một sự lựa chọn?” Trần Hiểu Khâu nói, rồi lại lắc đầu: “Chúng ta biết quá ít về nó, chỉ nghe những câu nói vụn vặt của Thanh Diệp thì cũng không thể nắm rõ quy tắc hành xử của nó được.”



“Một gã điên mà cũng có quy tắc hành xử sao?” Tí Còi vẫn đưa ra ý kiến phản bác như cũ.



“Người điên cũng có cách nghĩ của người điên.” Trần Hiểu Khâu không đồng ý: “Người của Thanh Diệp có thể là hiểu được càng nhiều hơn. Nên từ khi chúng ta vào nhà, cho đến lúc cuộc chơi bắt đầu và kết thúc, thì họ đều rất bình tĩnh. Có lẽ không phải tính cách của họ như vậy, mà là họ đã nắm rõ được một vài chuyện, biết được sự tình sẽ được giải quyết rất dễ dàng.”



Tôi nhớ đến bảy người trong nhóm Hoàng Thiên, cho nên không tán thành cách nói nhẹ nhàng của Trần Hiểu Khâu. Họ cũng không hề biết, vì sự kiện này mà đã có rất nhiều người phải bỏ mạng.



Cũng giống như câu chuyện “Bảy cái bánh nướng”, ăn đến cái thứ bảy mới đủ no, chứ không có nghĩa là ăn mỗi cái bánh thứ bảy mà no bụng được.




Tôi nhìn thấy vết máu, màu máu gần như đã ngả sang màu đen, đồng thời còn kèm theo một chút màu xanh lam quái lạ. Những nơi bị tàn phá trong cái đêm mưa bão ấy, bây giờ lại bị tổn hại lần nữa, trên tường có một vết nứt cực lớn, gần như muốn chẻ bức tường ra làm hai.



Tôi nín thở, cổ tay khẽ di chuyển, quét vào dãy hành lang chật hẹp.



Vết nứt lớn trên tường và vết máu đã thu hút sự chú ý của tôi, nhưng quan sát kĩ thì tôi còn phát hiện ra một sự thay đổi khiến tim tôi đập như trống trận.



Đó là bức tranh trừu tượng đã xuất hiện một vết rách, bị chọc thủng từ bên trong, giống như có thứ gì đó sau cánh cửa thọc tay ra, chọc thủng bức tranh. Chiếc chuông treo trên bức tranh vốn đã có vết nứt, bây giờ lại nhiều hơn một lỗ thủng, nghiêng qua một bên, phối cùng với bức tranh, thì khung cảnh trở nên cực kỳ thê lương.



“Diệp Thanh?” Giọng tôi đã phát run.



Tình hình này không khỏi khiến người ta có tượng tượng chẳng lành.



Quá tồi tệ!



Cảnh tượng còn thảm khốc hơn cả cuộc ẩu đả trong đêm mưa bão!



Càng tồi tệ hơn nữa là, tôi biết bức tranh này chính là dùng để trấn áp con quái vật ở đằng sau cánh cửa!



Đầu óc chợt mụ mị, tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.



“Diệp Thanh!” Tôi gọi thêm tiếng nữa, điện thoại chiếu khắp nơi, tôi cũng đi lòng vòng, chỉ kém lục tung từng centimet trong phòng ra nữa thôi.



Không thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu, thậm chí tôi không còn cảm nhận thấy loại âm khí vốn có trong phòng nghiên cứu nữa.



Tôi đứng trong phòng khách của phòng nghiên cứu, quay đầu nhìn về nơi sâu nhất của dãy hành lang sau lưng.



Một dự cảm chẳng lành ùa đến, bao vây lấy tôi.