Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1091 : Đường khuya (1)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Tôi mãi vẫn chưa tìm ra Diệp Thanh.



Trong phòng nghiên cứu không có lấy một tiếng động. Điều này khiến tôi chỉ còn cách gọi điện cho Ngô Linh.



Sau khi bắt máy, Ngô Linh lại tỏ ra rất bình tĩnh.



“Chắc đã có chuyện gì xảy qua trong khoảng thời gian đó rồi. Hiện tại chúng tôi không có cách nào xác định được, chỉ còn biết trông cậy vào chính bản thân Diệp Thanh thôi.” Ngô Linh nói.



Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Không cần phải lo sao? Lỡ đâu có chuyện gì…”



“Không có cách để lo.” Ngô Linh cắt ngang lời tôi: “Chúng tôi không thể giúp được anh ấy. Cũng giống như khi mấy người chúng tôi lần lượt gặp nạn thì anh ấy cũng chẳng có cách nào vậy.”



Tôi lập tức rơi vào hoang mang.



Yên lặng một lát, tôi hỏi tiếp: “Có phải Cổ Mạch đã nghe thấy gì đó không?”



Ngô Linh chẳng hề phủ nhận và thẳng thắn đáp ngay: “Đúng. Anh ấy đã nghe thấy một vài tiếng động. Chỉ có điều, từ những âm thanh mà anh ấy nghe được, thì không thể đoán được gì cả.”



“Đằng sau cánh cửa, rốt cuộc đang nhốt thứ gì vậy?” Tôi buột miệng hỏi.



Ngô Linh ngừng lại một nhịp: “Lâm Kỳ, vẫn chưa đến lúc để cậu biết chuyện này…”



Tôi đột nhiên có cảm giác muốn chửi thề một tiếng, nhưng đầu dây bên kia là Ngô Linh chứ không phải Cổ Mạch, nên đành phải dằn cục tức và sốt ruột xuống.



“Cái thứ đó cực kỳ nguy hiểm. Còn nguy hiểm hơn chuyện lần này nữa. Cậu chỉ cần biết, lần này, Ông Trời đứng về phía chúng ta, vì chúng ta và nó cùng được lợi, nên chuyện mới được giải quyết nhanh như thế. Nếu đổi lại tình huống khác, ai biết được sẽ phải trả giá bằng bao nhiêu cái chết thì chuyện mới yên bình trở lại.” Ngô Linh nói đến đây thì khe khẽ thở dài: “Tôi không biết trước khi cậu quyết định chơi trò chơi đã mơ thấy gì, nhưng chắc chắn cậu rất rõ, sự may mắn của chúng ta trong chuyện này vốn được xây dựng trên sự hy sinh của người khác.”



Tôi bị Ngô Linh điểm trúng huyệt, chỉ biết cứng họng.



Tuy Ngô Linh không nói rõ, nhưng cũng đang ngấm ngầm cho tôi hay, Diệp Thanh trấn áp cái thứ ấy, là đang làm nghịch ý Ông Trời. Vậy nên trong chuyện này, hai phe đang đối đầu nhau. Có lẽ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Ông Trời thuận theo trò chơi mà kết thúc cuộc chơi sớm. Cái thứ đang bị trấn áp ấy đã xổng ra ngoài, chỉ là không biết hiện tại đã chạy mất tăm hay đã bị Diệp Thanh bắt lại rồi.



Tôi chỉ cảm thấy trước mắt là một bức màn sương mù dày đặc, khiến người ta không thấy rõ đường đi. Tôi hoàn toàn không biết bước đường dưới chân mình ra sao, thậm chí còn chẳng biết con đường này sẽ biến mất và trở thành vực thẳm khi nào.




Tôi vội bước qua nửa bên trái của con đường, đồng thời đi chậm lại và giữ vững bước chân, phòng ngừa tông phải ai đó.



Quả nhiên có một người xông ra từ ngã rẽ.



Đó là một người mặc vest mang dày da, trên tay còn xách một chiếc cặp công sở, nhưng lại đang chạy bán mạng. Mái tóc vuốt keo đã rối mù.



Tôi trông thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt anh ta, nên tò mò dừng chân lại.



Người đó vừa nhìn thấy tôi thì suýt nhảy cẫng lên, nhưng nhanh chóng vòng qua tôi rồi chạy tiếp.



“Chuyện gì vậy?” Tôi cất giọng lớn hỏi thăm.



Đang nửa đêm mà gặp một người như thế, trong lòng tôi hơi sợ hãi.



Người đó hoàn toàn không đáp trả, mà vẫn chạy một mạch, sau khi quẹo cua thì biến mất hoàn toàn.



Tôi ngớ người nhìn về hướng mà anh ta chạy mất, chần chừ quay lại nhìn về phía ngã rẽ.



Tôi không cảm thấy có âm khí, nhưng như thế không có nghĩa là sẽ bình yên. Nói thực, so với yêu ma quỷ quái, thì nếu tôi gặp phải bệnh nhân thần kinh hay hung thủ giết người, thì chắc là tôi còn khó thoát hơn.



Tôi nghĩ tới nghĩ lui, định vòng qua hướng khác để về nhà.



Quay người lại 180 độ, tôi nhắm về hướng người mặc đồ vest chạy mất khi nãy mà đi tới, nhưng lại nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân.



Cộp cộp cộp…



Tiếng giày da giẫm lên đất, có tiết tấu rõ ràng.



Tôi dừng bước, kinh ngạc nhìn lại sau lưng mình.