Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1107 : Gây án (1)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Ngô Linh rất nhanh liền nghe máy. Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện xong, còn nghiêm túc bảo tôi chờ một chút. Điện thoại nhanh chóng được chuyển cho người khác. Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là Cổ Mạch.
“Cậu mở loa ngoài lên, để tôi nghe thử âm thanh xung quanh xem.” Cổ Mạch đề nghị.
Theo lời anh ta, tôi mở loa ngoài lên, lóng ngóng cầm điện thoại đi vòng vòng xung quanh.
Cổ Mạch thở dài một hơi, ngữ khí nặng nề: “Được rồi.”
“Thế nào?” Tôi hỏi ngay.
“Không nghe thấy âm thanh của linh hồn.” Cổ Mạch nói, “Theo những gì cậu trông thấy tối hôm qua, thì người trong khu dân cư ấy chắc không ít đâu, hơn nữa họ đều đã quen với trạng thái của họ trước đó rồi.”
Tôi cảm thấy khó thở: “Có khi nào họ trốn hết rồi không?”
“Nếu đã trốn hết rồi thì tốt. Còn nếu tình hình tệ hơn, thì chính là đã bị ăn sạch rồi.” Giọng điệu của Cổ Mạch đã chuyển qua trầm tĩnh: “Nếu không phải do Diệp Thanh làm, thì có khả năng là do Tôn Bân làm. Nam Cung Diệu đang điều tra. Tra được rồi, chúng tôi sẽ đi giải quyết.”
Chuyện này không cần tôi nhúng tay vào.
Nếu thật sự Tôn Bân đã biến thành ma, thì có lẽ cũng chỉ là một con ma bình thường. Người của Thanh Diệp có nhiều kinh nghiệm hơn tôi về mảng này.
Tôi đành đồng ý, dù trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Tôn Bân vốn dĩ cũng chỉ là một người bình thường, nếu không bị chuyện của Diệp Thanh khiến cho sợ đến mất mạng, thì cũng sẽ vì làm việc quá sức mà chết. Bất luận kiểu nào, thì anh ta cũng không thể nào là một kẻ đại gian đại ác được. Ngay cả Châu Hy Hy cũng chẳng phải một người ác độc gì.
Nhưng có những chuyện tôi không thể ngăn cản được, thậm chí tôi còn không thể có được quyền lựa chọn. Giữa một người xa lạ như Châu Hy Hy, và một người bạn có quan hệ hợp tác như Diệp Thanh, người tôi có thể chọn cũng chỉ là Diệp Thanh mà thôi. Dù đối với sự chọn lựa này thực lòng tôi chẳng ưa thích gì, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, nhưng chẳng có cách nào tốt hơn.
Tôi thầm hận mình khi không tìm được cách khác.
Chuông điện thoại reo, tên người gọi đến là em gái.
Tất cả chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Chủ nhiệm Mao tìm đến, trông thấy chúng tôi đang ngồi trong phòng này thì bị dọa nhảy lên, hỏi: “Tụi cháu nhận được tin rồi à?”
“Tin gì ạ?” Tôi không hiểu hỏi.
“Tiểu Trương bị bắt rồi.” Chủ nhiệm Mao còn tỏ ra không hiểu hơn: “Dì vừa nhận được điện thoại từ đồn công an. Tiểu Trương đã giết người, giết một người bạn thời đại học, nên bị cảnh sát bắt rồi.”
Tôi há hốc mồm, nhớ lại bộ dạng rời khỏi ủy ban của Tiểu Trương ngày hôm qua.
Tôi đưa mắt qua nhìn Trần Hiểu Khâu, cô ấy lắc đầu, ngầm nói mình cũng không biết chuyện này.
“Cảnh sát muốn điều tra. Tụi cháu… hôm trước tụi cháu đã nói chuyện riêng với Tiểu Trương…” Chủ nhiệm Mao gượng gạo nói.
Rất rõ ràng, cảnh sát điều tra được trước lúc gây án, Tiểu Trương đã đến ủy ban khu dân cư, họ gọi điện cho chủ nhiệm Mao, nên bà ấy đã khai ra chúng tôi.
“Cuộc gọi vẫn còn kết nối?” Tôi hỏi.
“Hết, hết rồi, ngắt máy rồi. Chắc họ sẽ liên hệ với tụi cháu… À…” Chủ nhiệm Mao càng gượng gạo hơn.
Ngay lập tức tôi nghĩ đến tiến trình làm việc của phía cách sát.
Lát sau điện thoại của tôi đổ chuông, là Sếp Già gọi đến. Cảnh sát quả nhiên đã tìm đến Phong Di dời, nhờ Sếp Già thông báo cho chúng tôi.
Cả nhóm vội vàng thu xếp đồ đạc, cùng nhau đến Cục Cảnh sát.
Tôi cũng không nhớ đây là lần thứ mấy tôi đến Cục Cảnh sát trong vòng một năm nay, thật khiến người ta bất lực.