Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1108 : Gây án (2)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Chúng tôi tất nhiên chưa gặp được Tiểu Trương. Do quan hệ giữa Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu, nên phía cảnh sát cư xử với chúng tôi rất lịch sự, và cũng không hề xem chúng tôi là nghi phạm. Đương nhiên, chúng tôi vốn dĩ cũng chẳng phải nghi phạm gì. Quan hệ giữa chúng tôi và Tiểu Trương cũng chẳng có gì ghê gớm, còn người bạn thời đại học của anh ta thì chúng tôi hoàn toàn không quen biết. Vụ án này chỉ do mỗi mình Tiểu Trương gây ra.



Những thông tin mà chúng tôi khai báo cũng chỉ là Tiểu Trương đã tin những “lời đồn” trên mạng, ngỡ rằng trò chơi “nói thật hay mạo hiểm” có thể hại chết người, nên tìm đến chúng tôi để hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm của mình. Sau đó, tâm trạng vốn dĩ đã kích động, lại cộng thêm tai nạn của cha mẹ mình, mà càng mất bình tĩnh hơn.



Những điều này hoàn toàn là thật, còn điều duy nhất mà chúng tôi đã giấu, cũng chính là một sự thật mà chẳng có người bình thường nào chịu tin - trò “nói thật hay mạo hiểm” thực sự có thể giết người.



Tôi quan sát vẻ mặt của cảnh sát, nhận thấy họ rõ ràng đã xem Tiểu Trương như một người mắc bệnh ảo tưởng bởi mạng internet. Thời đại này, không ít người đang chìm đắm trong thế giới ảo, xem chúng là hiện thực. Có điều, từ trước đến giờ, đại đa số bất quá chỉ là tin vào vài lời đồn nhảm trên mạng, cùng lắm thì có một số thanh thiếu niên do nghiện game trực tuyến mà trở nên ưa thích bạo lực. Thành phần nghiện game trở nên bạo lực trong những năm gần đây đã giảm thiểu, còn phần đông thì đều cho rằng, game trực tuyến chẳng qua chỉ là mảnh đất tốt để truyền thông truyền tải các thông tin tiêu cực, nhằm lôi kéo sự quan tâm của độc giả, quần chúng cao tuổi. Trong thời đại mà tiếng nói của truyền thông trên internet ngày càng có sức nặng, đồng thời trở thành thứ chiếm nhiều thì giờ nhất của quần chúng, thì chiêu trò này đã không còn được mọi người ưa thích và cũng đã mất dần giá trị.



Thế nhưng, sự kiện này vẫn có tính cộng đồng khá nhiều.



Trò “nói thật hay mạo hiểm” đã không thể giết người nữa, truyền thông cũng được bãi bỏ lệnh cấm, họ bắt đầu đăng những bài viết lê thê dong dài về tác hại của những lời đồn trên mạng đối với giới trẻ.



Tôi còn trông thấy cánh phóng viên ở đồn cảnh sát, không biết họ đã nhận được thông tin từ đâu, hiện tại đang muốn phỏng vấn Tiểu Trương, phỏng vấn các cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này. Bên cạnh đó cũng có phóng viên có hứng thú ùa đến phỏng vấn chúng tôi.



Ngoại hình của Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đều rất tốt, đã vậy Quách Ngọc Khiết còn là đối tượng trong trò mạo hiểm của Tiểu Trương, nên những cuộc phỏng vấn chủ yếu đều nhắm vào cô ấy. Có điều, những nhân viên công tác trong Phòng Di dời chúng tôi không tiện để tiếp nhận những kiểu phỏng vấn thế này.



Trưởng phòng Mã bên Phòng tuyên truyền đã gọi điện cho tôi, giọng điệu rất nghiêm khắc. Hiển nhiên, chúng tôi vốn đã nằm trong danh sách đen của ông ấy và vì chuyện này nên sự đánh giá của ông ấy đối với nhóm của chúng tôi cũng sẽ hạ thấp.



Vừa ra khỏi Cục Cảnh sát, tôi đã nhận được cuộc gọi của Ngô Linh.



Năng suất làm việc của Nam Cung Diệu vô cùng cao, thoáng chốc đã tra ra lai lịch ông sếp của Tôn Bân và họ cũng đã tìm được ông ta.



“… thi thể.” Ngô Linh nói trong điện thoại.



Tôi nhất thời á khẩu, vừa buồn vừa chẳng biết làm sao.
Đây không phải là tin tốt lành gì. Đụng phải loại người hung hăng, đã vậy còn khinh thường pháp luật kiểu này, thì là khó làm việc nhất.



Tôi cũng chỉ biết bày tỏ sự đồng cảm thôi.



Không biết Tưởng Hựu đang vướng hạn, hay tôi đã lây xui xẻo cho anh ta nữa. Cả hai vừa nói chuyện xong, tôi còn chưa về đến văn phòng, Tưởng Hựu tan sở vẫn chưa kịp ra về, thì trong tổ đã có người chạy ra, vẻ mặt đầy hốt hoảng: “Tiểu Tưởng, thằng cha Hồ Khải đó đánh chết cháu gái mình rồi!”



Tôi và Tưởng Hựu đều sững cả người.



“Chuyện gì xảy ra?”



Người hỏi là Trưởng phòng Mã.



Ông ta mở cửa bước ra, không biết là đã trao đổi với Sếp Già của tôi xong thì đi ra đúng lúc, hay là nghe thấy cái tin động trời đó mà đi ra.



“Khụ, Trưởng phòng Mã…”



“Nói mau, chuyện gì!” Sắc mặt Trưởng phòng Mã đanh lại.



Sếp Già cũng đã bước ra, vẻ mặt rất nghiêm túc.



“Chính là Hồ Khải, con của một người có quyền tài sản bên tổ chúng tôi, vừa mới ra tù, giằng co cãi vã với người nhà suốt mấy ngày nay… Hôm nay gia đình họ đang bàn chuyện phân chia di dời, cháu gái hắn ta vừa nói được mấy câu, thì hắn ta đã ném thẳng cốc trà qua, đập ngay vào đầu… Cả nhà họ lao vào đánh nhau, lúc gọi xe cứu thương, thì cô gái đó đã tắt thở rồi…”



Những lời nói được kể ra một cách đầy khó khăn, nhưng đủ khiến cho cả dãy hành lang và các văn phòng gần đó im phăng phắc.