Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1110 : Tha thứ (1)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Xe đến trại tạm giam tôi mới biết, vốn dĩ nhà họ Hồ đang đợi sẵn ở đây. Bên trong trại tạm giam còn có cả hai phóng viên của tuần san Thiên Hạ nữa. Rõ ràng là họ muốn có được một chuyên đề lớn.
Trưởng phòng Mã chịu gặp họ ở chỗ này, cũng là “nhờ” sự kiên trì của người nhà họ Hồ.
Lúc Trưởng phòng Mã cùng nhà họ Hồ và cánh phóng viên gặp mặt chào hỏi nhau, thì Tưởng Hựu mới len lén kể cho tôi nghe chi tiết của toàn bộ sự việc.
Hành động của nhà họ Hồ rất nhanh, hệt như đã có kế hoạch từ lâu, khiến Phòng Di dời không kịp trở tay. Cộng thêm, Phòng Di dời thực ra chẳng phải ban ngành quan trọng gì trong bộ máy của nhà nước, nên nguồn kinh phí cũng có hạn. Giao tình của Sếp Già tuy rộng, nhưng gần đây chỉ dùng để giải quyết sự ảnh hưởng của dư luận, ông ấy bị khiếm khuyết các quan hệ về nguồn vốn. Điều mà Trưởng phòng Mã có thể chọn lựa, chỉ là bị động bày tỏ thành ý của Phòng Di dời.
Dù sao tư thế cũng phải ra vẻ cho đúng.
Tuy trong lòng chúng tôi biết rõ, Hồ Khải là một tên cặn bã, còn nhà họ Hồ thì đang rắp tâm đe dọa để tống tiền, nhưng chúng tôi không thể mặt dày mày dạn như họ được. Họ chấp nhận dày mặt để đổi lấy khoản tiền lớn, còn chúng tôi mà dày mặt thì chỉ có thể mất việc chứ chẳng được gì.
Nghe Tưởng Hựu lén lút kể lại xong, nhưng tôi lại không để ý lắm.
Tôi cảm thấy không khí trong trại tạm giam hơi kỳ lạ. Không phải do sắc mặt, ánh mắt của những viên cảnh sát kia kỳ lạ, mà là có một loại hơi thở kỳ quái đang tồn tại. Không giống âm khí, cũng không giống một loại ý niệm ác ý.
Tôi đảo mắt khắp nơi để tìm nguồn phát sinh ra cái hơi thở ấy.
“Các vị, mời đến phòng tiếp khách của chúng tôi nói chuyện đi. Nếu muốn thăm Hồ Khải, hoặc làm thủ tục bảo lãnh để chờ hầu tòa, thì phải thực hiện theo quy định. Vụ án này vẫn còn trong giai đoạn thu thập chứng cứ, nên cần thêm thời gian.” Thủ trưởng của trại tạm giam nghiêm túc nói.
Hai nhóm người chúng tôi đi theo thủ trưởng đến phòng tiếp khách.
Tôi đoán là thủ trưởng này chắc chắn đang chửi thề trong bụng. Vốn dĩ đã là một vụ án từ xô xát dẫn đến chết người, còn làm lớn chuyện như thế, đúng là một phiền toái lớn cho bất kỳ một viên chức luật pháp nào.
Người có quyền tài sản của nhà họ Hồ lên tiếng, cũng là cha của Hồ Khải là Hồ Quốc Hoa. Ông ta cũng nghiêm túc hệt như ông thủ trưởng, còn chịu trách nhiệm khóc lóc, kể lể là vợ của ông ta, Đường Tiểu Lan.
Đường Tiểu Lan ngay lập tức trợn to mắt, ngã người ra sau, trượt khỏi chiếc ghế. Hồ Quốc Hoa thì cũng nín thở sững người. Còn Hồ Sĩ thì đứng bật dậy, va ngã chiếc ghế.
Những người khác trong phòng đều ngơ ngác nhìn cả nhà họ.
“Tiểu… Tiểu Hạ…” Hồ Sĩ lắp bắp nói.
Những người khác đều nhìn về hướng ông ta đang nhìn, nhưng ngay sau đó đều ngạc nhiên nhìn ngược trở lại ông ta.
“Gọi xe cứu thương ngay!” Thủ trưởng đứng dậy, chạy đến xem xét hai vợ chồng Hồ Quốc Hoa, rồi dứt khoát ra lệnh.
Hồ Sĩ hoàn toàn bỏ mặc cha mẹ mình, ngồi phịch xuống sàn, còn không ngừng lùi lại.
Tôi khắc chế bản thân không được quay qua nhìn Hồ Hạ Y, nhưng cô ta đã ngay lập tức đi xuyên qua tôi.
Tưởng Hựu rùng mình một cái, đảo mắt quan sát thật kỹ xung quanh. Có lẽ anh ta khá mẫn cảm với âm khí, nhưng lại không có đôi mắt âm dương.
Hồ Hạ Y mặc kệ những người khác, lúc này bước thẳng đến trước mặt Hồ Sĩ, khẽ cúi mặt xuống: “Cha à, chú đã chết rồi.”
Cô gái trẻ tiếp tục nói bằng cái giọng điệu hả hê: “Các người tha thứ cho ông ta, còn tôi thì không! Tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người đâu!!”
Dứt lời, cô ta nhấc một chân lên, đạp thẳng lên bắp chân của Hồ Sĩ.
Răng rắc một tiếng, bắp chân của Hồ Sĩ liền gãy đôi!