Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1111 : Tha thứ (2)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Một biến cố không ai ngờ nổi, mà trước đó cũng chẳng có ai để ý đến Hồ Sĩ, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía hai vợ chồng Hồ Quốc Hoa. Hai người già thình lình té ngửa, hậu quá rất khó lường, có khả năng vì vậy mà không thể dậy nổi nữa cũng không chừng.
Hồ Sĩ đang bị lãng quên bất chợt hét lên một tiếng.
Tôi vẫn luôn theo dõi Hồ Hạ Y, nhưng vẫn bị hành động của cô ta làm cho hoảng sợ.
Không phải từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp một hồn ma nào điên cuồng tàn độc hơn, có điều những con ma mà tôi đã gặp, bất luận tính cách ra sao, thì đều giống ma.
Nhưng Hồ Hạ Y thì lại giống một con người, một con người tàn bạo.
Cô ta giẫm gãy chân cha của mình, mà trên mặt vẫn còn vẻ vui sướng.
“Lúc ông giẫm gãy chân tôi, cũng đau như vậy đúng không, cha!” Hồ Hạ Y cất cao giọng: “Tôi cũng đã hét lên, tôi cũng đã hét hệt như ông vậy! Thế nhưng ông thì cứ mải lo đánh nhau với chú! Còn ông bà nội nữa…”
Hồ Hạ Y đã di chuyển ánh mắt.
Hồ Quốc Hoa có chút không thở được, nhưng hai vợ chồng ông ta vẫn chưa mất hết ý thức.
Hồ Hạ Y bước về phía họ, từng bước từng bước, hệt như thần chết đang đến gần.
Đường Tiểu Lan hãi hùng la hét, huơ tay múa chân loạn xa, toan chạy trốn.
Hồ Hạ Y bước nhanh đến mấy bước, giẫm một chân lên ngực của Đường Tiểu Lan.
“Bà nội, lúc bà ngồi lên người tôi, có đau không vậy?” Hồ Hạ Y cất lời hỏi, vẻ mặt đầy hung tợn: “Lúc mẹ tôi lôi bà ra, bà đã giục mẹ tôi làm gì? Bà ép mẹ tôi đi can cha tôi và chú ra. Bà có coi tôi ra gì đâu, bà cũng chẳng coi mẹ tôi ra gì cả…”
Hồ Hạ Y thình lình nhấc chân lên, chuyển qua giẫm lên mặt của Đường Tiểu Lan: “Lúc mẹ bị chú đấm cho một đấm, bà có quan tâm không, hả?”
Cái đầu đang ngóc cao của Đường Tiểu Lan bị đập mạnh ót xuống sàn.
Xung quanh một phen hỗn loạn, chẳng ai biết tại sao Đường Tiểu Lan lại ngã ngửa ra sau như thế.
Hồ Hạ Y bỏ mặc Đường Tiểu Lan, xoay qua tóm lấy Hồ Quốc Hoa.
“Ông nội, lúc đó ông đã nói gì nhỉ? Bảo gọi xe cấp cứu một lần tốn mấy trăm tệ, tự các người đưa đi là được rồi, đúng không?” Đôi mắt của Hồ Hạ Y đã trở nên đỏ ngầu. Hai tay cô ta siết chặt, dưới lòng bàn tay, hô hấp của Hồ Quốc Hoa mỗi lúc một gấp gáp, cuối cùng là hơi ra thì nhiều, mà hơi vào thì ít.
Những người xung quanh càng hoang mang hơn.
May sao, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế xông vào.
Tôi nghĩ đến đây, đầu vừa chạm vào gối, thì ý thức đã chìm vào bóng đêm.
Tôi nghe thấy âm thanh huyên náo xung quanh, tiếng chửi bới thô tục, tiếng la hét, có cả tiếng xô xát.
Đầu của tôi hơi đau, trên trán máu ấm đang chảy xuống.
Dưới bắp chân chợt đau nhói, điều đó khiến tôi tỉnh táo.
Tôi đang nằm trong một gian phòng khách lạ, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Hồ Sĩ.
Ông ta đang đánh nhau với một người.
Đường Tiểu Lan lướt ngang qua mặt tôi, lao đến ôm chầm lấy Hồ Sĩ, hô hoán kêu ông ta dừng tay.
Người đàn ông đang đánh nhau với Hồ Sĩ đấm mạnh một cú, khiến Hồ Sĩ dội ngược ra sau, va phải Đường Tiểu Lan.
Đường Tiểu Lan dơ hai tay ra hai bên, định lấy lại thăng bằng, nhưng rốt cuộc vẫn ngã nhào, đè lên người tôi.
Tôi đau muốn tắt thở, hình như còn nghe thấy tiếng xương gãy nữa. Máu trào từ trong miệng ra.
Một người phụ nữ lạ hét lên, nhào đến kéo Đường Tiểu Lan ra.
Đường Tiểu Lan ngồi trên sàn, tức giận chửi mấy câu, rồi thúc giục người phụ nữ: “Mau đến ngăn chồng cô lại đi! Bây giờ chỉ biết khóc thì có ích gì?!”
Người phụ nữ bị xô một cái, loạng choạng nhào đến ôm lấy Hồ Sĩ. Hồ Sĩ đang đà đấm tới, va phải người phụ nữ, làm bà ta ngã nhào ra sàn.
Khung cảnh hỗn loạn này duy trì rất lâu, tôi cảm nhận được thân thể này đã dần lạnh đi. Nhịp tim từ gấp rút chuyển sang chậm chạp, cuối cùng là biến mất.
Cơn đau trên đầu, trên chân đã lùi xa, cả sự đau đớn trước ngực cũng biến mất, hơi thở trở nên thông thoáng.
Hồ Hạ Y đã chết như vậy.
Tôi giật mình, nhớ ra việc chính.
Tôi tách ra khỏi linh hồn của Hồ Hạ Y, nhưng chẳng nhìn thấy linh hồn của cô ta đâu, mà chỉ thấy cái xác của cô ta thôi.
Bất chợt, trong đầu tôi nảy ra một ý định, bèn ấn tay lên người của Hồ Hạ Y.