Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1112 : Sa ngã (1)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Tôi không phải Đức Mẹ, cũng chưa từng xem việc giải cứu thế giới là sứ mệnh của mình.
Nhưng khi nhìn thấy thi thể của Hồ Hạ Y, ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu là cứu cô ta.
Bây giờ tôi vẫn có thể cứu cô ta được.
Cô ta không chết, sẽ không biến thành ma. Có lẽ, nhà họ Hồ vẫn sẽ mâu thuẫn, vẫn sẽ tranh chấp, vẫn sẽ khởi kiện Phòng Di dời, nhưng cô gái trẻ này vẫn có thể sống tiếp. Cô ta dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy đôi mươi, không nên vì cái tai nạn như vậy mà chết.
Năng lực của tôi đã phát động.
Nhịp tim và hơi thở vốn đã ngừng của Hồ Hạ Y thoáng chốc đã khôi phục trở lại.
Lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy đã cứu cô ta, nhưng tôi không có ý định làm một chuyện kinh thiên động địa nào, để tạo ra một kỳ tích khoa học không thể lý giải nổi.
Thân thể của Hồ Hạ Y vẫn còn bị thương, nhưng thương tích đã được tôi khôi phục đến mức này, thì có lẽ cô ta còn cứu được.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhà họ Hồ đã ngưng cơn ẩu đả, nhận ra tình trạng của Hồ Hạ Y.
Khuôn mặt mẹ của Hồ Hạ Y - người phụ nữ tên Hạ Linh vẫn còn sưng húp, vội vã kêu người gọi xe cứu thương.
Hồ Sĩ tuy trên người không có thương tích, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy ngực, hít thở đầy khó khăn.
Hồ Khải thì đã cà nhắc, tập tễnh bước đến chiếc ghế ngồi xuống, thở dốc từng hơi.
“Gọi xe cứu thương cái gì? Một lần gọi tốn biết bao nhiêu là tiền! Tụi bay tự đưa nó đến bệnh viện đi.” Hồ Quốc Hoa tức giận nói.
Hạ Linh lập tức biến sắc: “Con bé nôn ra máu rồi, tụi con sao mà đưa được?”
“Mày lớn tiếng với ai đó hả? Cái con mất dạy này!” Hồ Quốc Hoa giận dữ trợn mắt nhìn Hạ Linh, chỉ thẳng mặt bà ta mà chửi.
Hạ Linh ứa nước mắt, nhìn qua Hồ Sĩ: “Chồng à, anh gọi xe cứu thương đi!”
“Để tao coi thử ai dám gọi xe cứu thương!” Hồ Quốc Hoa quát to.
Có thứ gì đó đang chỉ dẫn cô ta, để tìm ra kẻ thù của mình. Nó hơi giống như cái mùi hôi như có như không dưới cống ngầm, hoặc xác động vật phân hủy…
Trước mắt tôi hiện ra một buồng giam. Hồ Khải đang nằm trên một chiếc giường sơ sài, vắt chân lên, không ngừng rung đùi, miêng khe khẽ hát.
Hồ Hạ Y bước chân vào bên trong buồng giam.
Hồ Khải đang nhàn nhã tự tại, ngay lập tức ngừng rung đùi, khẽ ngóc đầu lên, dõi mắt nhìn qua. Vẻ mặt gã ta hiện ra vẻ ngờ vực ngơ ngác, kế đó hệt như bị nhuộm màu, biến đổi thêm mấy lần nữa.
Hồ Hạ Y với bước chân có tiết tấu, đi về phía Hồ Khải.
Hồ Khải la lên một tiếng, bật dậy trên giường, rồi lùi lại vào góc tường.
“Mày… mày… Hạ… sao mày lại…” Gã ta lắp bắp.
Hồ Hạ Y sải thêm bước nữa, đã đến sát trước mặt Hồ Khải, đưa hai tay ôm lấy đầu của gã ta.
“Chú ơi, cháu đến thăm chú đây! Cháu đến thăm, xem chú sống có tốt không…” Hồ Hạ Y nhẹ nhàng nói, hai bàn tay ép chặt vào trong: “Thấy chú vui tươi như vậy, cháu chẳng thấy vui chút nào cả. Chú ơi… chú … chú có biết hôm đó chú ném một cái, đầu cháu đau thế nào không hả?”
Khuôn mặt của Hồ Khải từ từ biến dạng, đôi mắt lồi ra. Gã ta đưa tay, nhưng chỉ xuyên qua người của Hồ Hạ Y, chứ chẳng chạm được thứ gì cả.
Hộp sọ của gã ta phát ra những tiếng kêu răng rắc. Mắt tai mũi miệng đều có máu trào ra.
Hệt như video dạng thí nghiệm rất thịnh hành trên mạng hiện nay vậy, một trái dưa hấu bị hết sợi dây thun này đến sợi dây thun nọ quấn quanh và cuối cùng là bụp một phát. Đầu của Hồ Khải vỡ tung, xương sọ, óc não, tròng mắt văng tứ tán.
Hồ Hạ Y cúi mặt nhìn thân thể không đầu của Hồ Khải rớt xuống đất, máu trên tay chảy ròng ròng như vừa lột da, rớt lên cái xác chết.
Trong lòng cô ta trào ra niềm sung sướng khi trả được thù. Cô ta quay phắt người lại, thoăn thoắt đi ra khỏi buồng giam, bước chân từ nhẹ nhàng đã chuyển qua nặng nề.
Tôi giật mình, hơi tỉnh táo lại, thoát ra khỏi chuỗi cảm xúc của Hồ Hạ Y.
Vừa định thần trở lại, tôi lập tức nhận ra sự nguy hiểm.
Tôi phải làm theo chỉ thị của Ngô Linh, lập tức tiêu diệt Hồ Hạ Y ngay.
Ý niệm này vừa lóe lên, tôi lại cảm thấy một trận choáng váng. Lần này, tôi không hề cảm nhận được xúc cảm và hành động của Hồ Hạ Y nữa, mà nhận ra mình đang đứng trong bệnh viện.