Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1125 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (9)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Bóng của cậu ta mấy giây sau đã biến mất.



Cái bóng trên tường cũng vậy.



Thứ duy nhất còn lại là máu trên sàn nhà.



“Vừa rồi là… hình như không phải ma?” Lưu Miểu hỏi.



“Ừ, đích xác không phải ma. Chỉ là những ảo ảnh.” Ngô Linh nói.



Cô ấy vừa dứt lời thì Diệp Thanh đã đi vào bên trong căn nhà.



Gian này có lẽ là đại sảnh, ngày xưa dùng làm gì thì bây giờ không thể nhìn ra được. Bên trên vách có treo tấm bảng đề: “Nông trường Dân Khánh”, còn đính kèm mấy tấm bảng nhỏ, nội dung đều đã bị nhòa, chỉ lờ mờ đoán được là một số nội dung giới thiệu và tuyên truyền về phương diện quản lý trồng trọt.



Ống kính di chuyển.



Ngô Linh đang quỳ trên sàn quan sát những vết máu.



“Có thể nhìn ra chúng có từ khi nào không?” Lưu Miểu hỏi.



“Em không rành về khám nghiệm hiện trường.” Ngô Linh đứng dậy, bổ sung: “Trong vết máu không có bao nhiêu oán khí, nhưng có khá nhiều âm khí, điều này không bình thường lắm.”



“Ý là sao?” Lưu Miểu không hiểu.



“Người bị dính lời nguyền chết, có lẽ sẽ phải chịu ảnh hưởng của lời nguyền, các trạng thái sợ hãi, oán hận, không cam tâm sẽ mãnh liệt hơn người bình thường. Không nhất định sẽ biến thành ma, nhưng ý thức lúc gần chết mãnh liệt như thế, nếu không thành ma được, thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết ở những nơi khác. Có khả năng nhất là thi thể, máu.”



“Bây giờ như vậy, chứng tỏ cậu bé đã biến thành ma rồi à?” Lưu Miểu hỏi.



“Nếu thực sự đã biến thành ma, thì âm khí này lại quá yếu.” Ngô Linh lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu.



Tiếng bước chân của Diệp Thanh từ xa vang lại.



Ngô Linh và Lưu Miểu đi theo.



Hai bên trái phải của gian nhà đều có cửa, không phải là cửa sắt nặng nề, mà là cửa gỗ bình thường, có điều dáng vẻ rất cổ xưa.



Lúc cửa được đẩy ra, trục cửa cũng phát ra những âm thanh cót két, vang vọng trong gian nhà, hình như còn gây chấn động, làm rớt bụi trên trần nhà xuống.



Căn phòng phía bên trái hình như là một nhà ăn. Hơn gian đại sảnh ở chỗ là nhà ăn này có cửa sổ, nhưng đóng kín mít, không có chút ánh sáng lọt vào.



Ngô Linh và Diệp Thanh đều đang cầm đèn pin, ba luồng sáng di chuyển trong gian nhà.



Bàn ghế trong nhà ăn cũng làm bằng gỗ, bàn dài ghế dài đều hơi mục nát. Không hề có ô cửa sổ bằng kính trong nhà ăn như hiện nay, chỉ có một chiếc bục được mấy chiếc bàn dài chắp lại với nhau. Điều đáng ngạc nhiên là, bên trên đang bầy biện chậu lớn, nồi lớn bằng inox, bên trong hình như vẫn còn sót lại một ít đồ, đã thối rữa đến mức nhìn không ra là gì nữa.
Cả bức tường mặt sau căn nhà mái bằng được ống kính quay trước đó, cũng mới hơn khá nhiều so với mặt trước. Tuy mặt tường vẫn bị bong tróc, nhưng gạch bên trong vẫn còn đỏ hồng, không đến mức đẹp đẽ, nhưng nhìn vẫn còn màu sắc.



Lúc này Diệp Thanh khẽ mỉm cười.



“Rất thú vị.” Lần này không phải Diệp Thanh nói, mà là Ngô Linh.



“Hai người đã hiểu rõ tình hình ở đây rồi à? Rốt cuộc là sao đây?” Lưu Miểu bất mãn nói.



Ba người bọn họ chẳng sợ hãi gì, chỉ mỗi Lưu Miểu thì hơi kinh ngạc một chút.



Diệp Thanh không đáp, mà đi thẳng đến tòa nhà đó.



Ngô Linh nói: “Chúng ta trúng chiêu rồi.”



“Sao?”



“Nguyền rủa, chúng ta bị vướng lời nguyền. Có điều, cái lời nguyền này rất thú vị. Không biết do ai lập ra, mà rất lợi hại.”



“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Miểu hỏi tiếp.



Diệp Thanh đã đến trước tòa nhà kia, đưa tay đẩy cửa.



Lúc cửa mở thì đúng lúc nước mưa lách tách rớt xuống.



Diệp Thanh khựng lại một chút, ngước mắt nhìn lên trời.



Ống kính cũng di chuyển lên trên, quay được mây đen nặng trĩu phía trên.



Nước mưa rớt lên máy quay, men theo sự di chuyển xuống dưới của máy quay, mà trượt trên ống kính.



Qua ống kính hơi mờ, cảnh tượng trong gian nhà hiện ra trên màn hình.



Và lần này không có xác chết.



Dưới ánh sáng của ba chiếc đèn là một gian nhà kho chất đầy bao tải chứa đồ căng cứng.



Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, rồi đột nhiên chấm dứt.



Trên nền nhà còn vương vãi hạt ngũ cốc, những nơi ngũ cốc nằm sát nhau, có thể thấy mấy vết chân không trọn vẹn.



Vết chân từ cửa kho tiếp tục kéo dài đến đằng sau mấy cái bao tải đang được ánh đèn pin soi đến.