Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1126 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (10)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Những dấu chân này không thể nhìn ra được hình dạng cụ thể, càng không cách nào nhìn ra được thông tin gì thông qua nó.
Người của Thanh Diệp hình như cũng chẳng có ý quan sát phân tích chúng.
Diệp Thanh vẫn là người dẫn đầu, dáng đi thong dong, không có lấy một chút đề phòng cảnh giác.
Giày da giẫm lên ngũ cốc, phát ra những âm thanh kít kít.
Sau đống bao tải cũng vang lên nhưng tiếng động sột soạt.
Cùng với quá trình đến gần của Diệp Thanh, những tiếng động ấy đã có một số thay đổi. Có thể nghe ra, tiếng hơi thở bị nén lại và cả tiếng khóc khe khẽ của một cô gái.
Vừa quẹo cua, Diệp Thanh đã vòng qua hết một đống bao tải.
Ống kính bám sát phía sau, quay thấy một cái bóng đen sau những bao tải.
Một cô gái tầm mười mấy tuổi đang bụm miệng khóc, ánh mắt sợ hãi trợn to, co rút người lại run như cầy sấy.
“Tạ Liễu?” Diệp Thanh dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu thì rất khẳng định.
Tiếng khóc ngưng bặt, cô gái ngơ ngác nhìn Diệp Thanh.
“Chúng tôi được bạn của cô ủy thác đến đây để điều tra về nông trường này. Cô…” Diệp Thanh vẫn chưa nói hết, đã quay phắt đầu lại.
Bên ngoài màn hình vang lên tiếng động lớn, ống kính cũng lắc lư di chuyển về phía cửa kho.
Cửa kho đã bị đóng.
“Sếp!” Lưu Miểu kêu to.
Lập tức, Ngô Linh đã chạy vào giữa màn hình, nhìn về phía cánh cửa.
Tạ Liễu vùi đầu vào trong vòng tay mình, giọng nói trở nên trầm trầm.
“Em nghe thấy cậu ấy hét, còn đám cỏ thì không ngừng xao động. Em đã bỏ chạy rất lâu, chạy bán sống bán chết, nhưng vẫn chẳng thoát được. Lúc đang chạy… em chợt nhìn thấy trong đám cỏ trước mặt có một cánh tay thò ra. Cái tay áo đó… chính là áo của Chu Tử Dương… Cậu ấy bị lôi vào trong đám cỏ, trên đất còn có máu nữa… Đám cỏ không ngừng xao động, hệt như có người đang lôi cậu ấy vào bên trong đám cỏ. Em, em không còn cách nào nữa, đành… đành bám theo… Lúc đó em thực sự rất sợ… hức… Em sợ lắm… em muốn về nhà… Hu hu…”
“Sau khi bám theo, cô đã nhìn thấy gì?” Ngô Linh không hề an ủi, mà hỏi Tạ Liễu tiếp.
Tạ Liễu lại khóc một hồi nữa, Ngô Linh phải nhắc lại, cô bé mới trả lời: “Nhìn thấy nhà, chính là căn nhà trong nông trường. Cửa đang mở, trên sàn nhà đầy máu… Em tuy đã đến gần, nhưng vẫn nhìn không rõ… bên trong tối đen như mực. Lúc em định bỏ chạy, thì bị xô một cái…”
Hai hàm răng của Tạ Liễu bắt đầu va vào nhau, phát ra những tiếng kêu “lập cập lập cập…”
“Cô bị ai đẩy?”
Hàm răng Tạ Liễu vẫn đang va vào nhau, nói chuyện không còn rõ nữa, “Giáo… giáo…”
“Giáo viên huấn luyện?”
Tạ Liễu gật mạnh đầu.
“Là giáo viên được người ta phát hiện ra thi thể?” Ngô Linh hỏi tiếp.
Tạ Liễu lắc đầu nguầy nguậy, ngước lên nhìn ba người của Thanh Diệp, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn còn tàn dư của sợ hãi: “Không, không phải… Không phải Trương Vĩ, không phải anh ta, là một người khác, em… em chỉ biết là hình như anh ta họ Vạn, cũng khá thân với Trương Vĩ… chắc là…”
“Anh ta đã làm gì cô?”
Tạ Liễu cúi đầu, nước mắt rơi trên cánh tay.
“Anh ta đẩy em vào trong căn nhà đó. Sau đó có người, có người bật điện… Em đã nhìn thấy Chu Tử Dương… bạn ấy bị cắm lên trên thứ gì đó, bị xỏ lòi… chảy máu… Em hét toáng lên, em không ngừng hét toáng lên… Xung quanh có nhiều người cười hi hi ha ha… bảo là giá giết heo thật là tiện dụng… Sau đó còn nói gì đó nữa… em không nhớ… Họ tóm lấy em, lôi vào trong nhà bếp, em… em không có cách… Rồi họ bắt đầu đánh nhau. Em định chạy ra, em đang bò trên sàn nhà… Sau đó chợt cảm thấy trên cổ đau buốt… Em…”
Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt của Tạ Liễu: “Đầu em… đã bị người ta chặt rớt xuống…”