Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1129 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (13)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Vẻ mặt của Tạ Liễu rất u ám, nước mắt dường như đã chảy cạn, chỉ còn hai tròng mắt đầy gân máu, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Ngô Linh giao máy quay lại cho Lưu Miểu, rồi khụy người xuống, móc trong túi áo ra một chiếc bật lửa.
Bật lửa này bằng kim loại, nhìn vào cũng tương tự như những bật lửa bình thường. Nó bị Ngô Linh cầm trong tay, nên bị che đi không ít, không thấy rõ bên trên chiếc bật lửa có hình vẽ gì đặt biệt không.
Nhưng lúc Ngô Linh đánh lửa, tách một tiếng, ngọn lửa bùng lên có màu xanh sậm kì dị. Ngọn lửa rất lớn, bừng lên từng đợt từng đợt, dần dần hình thành trong không khí hình một chiếc đầu lâu mờ ảo.
Ngô Linh dùng ngọn lửa châm vào y phục của một cái xác trước mặt mình.
Chỉ thấy ngọn lửa ấy bừng mạnh lên một cái, nuốt mất toàn bộ cái xác trong nháy mắt.
Ngọn lửa xanh đậm chia thành hai màu đen và xanh, hệt như sóng biển đang dao động, không ngừng nhấp nhô.
Rồi ngọn lửa lại bừng lên phần phật một lần nữa, hai màu sắc nhập chung lại với nhau, đồng thời cấu thành nên một chiếc đầu lâu vô cùng rõ ràng, bay thẳng lên trần nhà, xuyên qua nóc nhà bay đi mất.
Ống kính từ trần nhà quay lại mặt đất.
Trền nền nhà chỉ trơ trọi lưu lại một vệt có hình người đen thui, rồi dấu vết đó cũng nhanh chóng bị gió cuốn đi.
Ngô Linh rất bình tĩnh.
Trong lúc ngọn lửa biến hóa, cô ấy đang sửa soạn để đốt thi thể tiếp theo.
Cảnh tượng khi nãy được lặp lại.
Sau ba lần như thế, thì bên ngoài vang lên những âm thành huyên náo.
Hình như có người đang tụ tập ngoài cửa nhà kho, đồng thời tranh cãi kịch liệt.
Ống kính chỉ khẽ chuyển động một chút, rồi quay trở lại, quay cảnh Ngô Linh thiêu hủy một cái xác nữa.
Bấy giờ, tiếng ồn ào bên ngoài càng to hơn.
Lần này có thể nghe ra, bên ngoài là tiếng gào thét hoảng sợ và cả tiếng chửi rủa đầy giận dữ.
Tiếng nói hơi mang theo khẩu âm địa phương, không phải tiếng phổ thông chuẩn, nhưng là một kiểu rất quen tai.
Vài giây sau, bên ngoài có người la lên.
“Đúng vậy.”
“Cậu ta chạy mất rồi.” Ninh Triết nói.
Ông ta không ngừng hút thuốc, có điều điếu thuốc trên tay từ đầu đến cuối không hề ngắn lại, cũng chẳng có tàn thuốc rớt xuống, nhìn cứ như điếu thuốc điện tử.
“Cậu ta có thể rời khỏi chỗ này sao?” Ngô Linh hỏi ngược lại.
“Không phải. Chỗ này là địa bàn của chúng tôi. Phía trước vẫn còn một địa bàn nữa, của những tay công chức ngày xưa. Họ được gọi là công chức, đúng không?” Ninh Triết không phải đang hỏi người của Thanh Diệp, mà là ngoảnh lại hỏi đám thuộc hạ.
Người có giọng Dân Khánh trả lời: “Vâng, gọi là công chức.”
Ninh Triệt gật đầu.
“Bị đám cỏ dại chia cắt?” Ngô Linh hỏi.
“Đúng, vốn dĩ có đến mấy cái nông trường. Cái mà các người gặp chỉ là một trong số ấy. Ngày xưa thì không phải vậy.” Ninh Triết lắc đầu: “Mà đều là chuyện đã qua, chẳng có gì đáng nói.
“Vậy thì bây giờ nói một chút về nguyên nhân hình thành chỗ này đi. Cấm vệ quân ở kinh đô nhà Từ và Xà Quân.” Ngô Linh nói.
Xung quanh bắt đầu nhao nhao lên.
Ninh Triết khẽ nhướn mày: “Các người biết cũng nhiều nhỉ.”
“Cái thằng đạo sĩ chó chết năm xưa chính là các người?!” Một người nhảy ra quát lên.
Ống kính di chuyển về phía người đó.
Có lẽ suy nghĩ một lát về câu nói của người đó xong, Ngô Linh mới trả lời: “Không phải. Theo tôi được biết, năm xưa thân phận của người đó chẳng ai biết cả. Còn trong các tông phái, gia tộc cũng chẳng có ai thừa nhận cả. Chỉ biết là Xà Quân đã bị người ta tiêu diệt, cũng có thể là có người đồng quy vu tận với Xà Quân. Sự tình đã được giải quyết sòng phẳng và trọn vẹn.”
Trên màn hình, khuôn mặt những người đó đang cực kì căm phẫn và thù hận.
Ninh Triết cất lời: “Trong Cấm vệ quân có người chết trong tay của Xà Quân, bị hắn làm cho biến thành ma; còn lại, thì bị một người tự xưng là Thạch Thiên Mệnh đem đi tế sống.”
Ống kính quay lại khuôn mặt của Ninh Triết.
Vẻ mặt Ninh Triết đang rất điềm tĩnh: “Cuối cùng, trăm sông lại đổ về một bể, mọi người đều bị nhốt trong cái chỗ quỷ quái này, không thể nào rời đi được.”