Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1130 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (14)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
“Thạch Thiên Mệnh…” Ngô Linh lặp lại cái tên đó: “Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, chắc là một cao nhân ẩn dật, không được lịch sử ghi chép lại.”
“Cao nhân?” Bên cạnh có ai đó lên tiếng mỉa mai và vẫn tỏ vẻ phẫn nộ bất bình.
Trái lại, nhìn thì Ninh Triết có vẻ không oán ghét Thạch Thiên Mệnh lắm, chỉ điềm đạm nói: “Đích xác là một cao nhân. Xà Quân không đỡ nổi một chiêu của ông ấy, nhưng cái đống rắc rối mà Xà Quân để lại, ông ta cũng chẳng có bao nhiêu biện pháp giải quyết ổn thỏa.”
“Cuối cùng đã âm thầm đem các người đi tế sống?”
Xung quanh lại ồn ào tiếng chửi rủa tay Xà Quân kia.
Ngô Linh không đợi cho họ bình tĩnh lại, mà hỏi ngay: “Còn chỗ này thì sao?”
“Ban đầu thì chỗ này chẳng có gì cả. Chúng tôi đuổi theo Xà Quân đến đây, thì nó chỉ là một vùng đất hoang, không một bóng người. Chúng tôi cố tình ép hắn ta đến chỗ này, để hắn không còn đường nào chạy. Cho nên, sau khi chúng tôi bị tế sống, có đến chỗ này cũng chẳng làm sao cả.” Ninh Triệt thành thật trả lời: “Ở đây chỉ có chúng tôi và thi thể của chúng tôi. Sau đó, không biết đó là năm nào, vùng này đã xuất hiện ruộng đồng. Có một người mà chúng tôi chẳng hề quen biết đến đây. Hắn bảo hắn tên Nhị Cẩu, là một nông dân của thôn An Gia ở bên này. Hắn và một người trong thôn xảy ra tranh chấp, bị người kia nện cho một cuốc đi đời, thế là chui vào chỗ này. Tôi nghi là cái chết của hắn đã khiến nơi này biến đổi.”
Ninh Triệt hít một hơi thuốc: “Nhị Cẩu là người đầu tiên vào đây và cũng là kẻ mang đến cho nơi này sự biến đổi. Mấy năm sau đó chẳng có thay đổi gì mới cả. Nhưng sau đó nữa, chắc là giai đoạn chiến tranh ở thế giới bên ngoài của các người. Người thứ hai đi vào đây tên là Vương Tích. Lúc vào ông ta vẫn còn sống, nói mình vào đây lánh nạn. Ông ta bảo có máy bay oanh tạc Dân Khánh, còn nói có một nước tên là Đông Doanh (Nhật Bản) kéo quân qua đánh, rất nhiều người chết và cũng có rất nhiều người chạy giặc. Ông ta lủi vào trong đám ruộng, rồi cũng chẳng biết làm sao đó, mà đang chạy thì phát hiện những người xung quanh chẳng thấy đâu cả, vì thế ông ta chạy đến chỗ chúng tôi.”
“Thế hai người đó đâu?” Ngô Linh hỏi.
Ngoài màn hình vang lên tiếng cười chế giễu.
Ninh Triết nói: “Tính tình An Nhị Cẩu không tốt, lúc đó chỉ có chúng tôi, không còn cách nào nên hắn mới bấm bụng chịu đựng. Còn Vương Tích kia thì hình như là người có ăn học, ông ta đã dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ. Có điều, cuối cùng thì những người có học đều khá cố chấp, còn làm liên lụy đến người thân của mình.” Ninh Triết đặt điếu thuốc xuống, cụp mắt lại: “Ông ta và An Nhị Cẩu đã xảy ra xung đột, tên Nhị Cẩu đã đánh chết ông ta. Ngay lúc ông ta chết, thì hồn ma và xác của Nhị Cẩu đều biến mất, còn xác và hồn ma của Vương Tích thì ở lại đây.”
Tạ Liễu kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.
“Một đổi một, đúng không?” Ngô Linh hỏi.
Những người khác thì lại không hiểu gì, chửi um cả lên, họ hoàn toàn không bỏ chút thời gian để ngẫm nghĩ về những điều Ngô Linh giải thích, chỉ to mồm mà mắng.
Lát sau, Ninh Triệt mới lên tiếng: “Tôi không biết là lời nguyền gì, pháp thuật gì, tôi chỉ cảm thấy cái người tên Thạch Thiên Mệnh ấy không hề muốn thả chúng tôi ra.”
Xung quanh lại bùng lên tiếng chửi, còn kịch liệt hơn khi nãy.
“Bất luận thế nào, chúng tôi cũng sẽ điều tra tình hình ở đây trước đã. Nếu có được một người dẫn đường thì tốt quá.” Ngô Linh nói.
Ninh Triệt ngẫm nghĩ một chút, ngón tay búng một cái, điếu thuốc bay vèo một vòng rồi biến mất giữa không trung: “Tôi và lão Tạ có thể dẫn đường cho các người.”
Ông ta đứng dậy, những người của Thanh Diệp cũng đứng lên. Ống kính di chuyển, quay thấy một ông già từ trong đám đông bước ra. Chính là người họ Tạ ấy.
Ngô Linh đến chào hỏi ông ta, còn giới thiệu Tạ Liễu với ông ta.
Vẻ mặt của lão Tạ trở nên cực kì phức tạp, sau khi hỏi mấy câu về cha của Tạ Liễu, thì nước mắt trào ra, nói mấy tiếng: “Tốt, tốt“.
Họ không hề đi ra ngoài. Ninh Triệt dẫn cả nhóm đi vòng qua một lượt tòa nhà trước đã.
Lúc họ rời khỏi nhà ăn, đóng cửa lại, những tiếng chửi bới ỏm tỏi vẫn vang ra.
“Không quản họ sao?” Lưu Miểu hỏi.
“Quản gì? Họ lúc nào chẳng vậy, tự mình cầu phúc đi.” Ninh Triết bĩu môi.