Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1135 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (19)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
“Tiếp đến sẽ phiền phức lắm đây.” Lưu Miểu lầm bầm.
Có lẽ anh ta miệng quạ đen.
Theo câu nói vừa dứt của anh ta, thì xung quanh đã nổi gió.
Đám cỏ xào xạc nghiêng ngả không ngừng.
Theo đó, ống kính xoay vòng, quay lấy cảnh tượng chung quanh.
Cơn xao động của đám cỏ thu hẹp dần, cuối cùng là rung lên bần bật.
Cảnh tượng này… rất quen.
Lưu Miểu quay phắt người lại, tức tốc bỏ chạy.
Màn hình trở nên chao đảo, nhà, mặt đất, cỏ dại, xác chết… tất cả đều lướt qua rồi biến mất, có lúc còn xuất hiện lại lần nữa.
Sau một trận hỗn loạn, có lẽ Lưu Miểu đã chạy vào trong nhà. Trên màn hình là vùng rìa của ô cửa sổ đã bị Lưu Miểu đập vỡ kính khi nãy. Bên ngoài xuất hiện rất đông những kẻ mặc áo giáp, ít nhất cũng đến hai ba chục.
Chúng chụm lại với nhau, nhất tề xông về phía ô cửa sổ.
Lưu Miểu lùi lại một bước, bật đèn flash lên.
Trong gian nhà sáng trưng, tràn đầy xác chết, khiến người ta thấy sợ hãi.
“Xoạt” – một cái đầu rắn trườn qua ô cửa sổ đi vào.
Lưu Miểu vung con dao trên tay trái lên, chọc thẳng vào mắt con quái vật.
Con rắn vung vẩy, khiến ô kính cửa sổ bị vỡ triệt để.
Lưu Miểu rút con dao ra, một lần nữa lùi lại.
Con mãng xã gục chết trên thành cửa sổ.
Bị nó chắn mất lối, đám mặc áo giáp bên ngoài hình như không thể vào được.
Lưu Miểu nín thở, cẩn thận quan sát từng chút một tình hình xung quanh.
“Bộp” – hình như có thứ gì đó vừa bị xổ đổ.
Ống kính quay phắt lại, chuyển động với góc độ quá lớn, khiến người xem muốn hoa cả mắt.
Diệp Thanh không phản ứng.
Ngô Linh lắc đầu: “Hai chúng em vẫn ổn, chỉ có anh là bị lạc thôi.”
Lưu Miểu hình như đang rất ngao ngán, lắc đầu thở dài, rồi lại hỏi tiếp: “Như vậy là sao?”
“Hết cách rồi.” Giọng điệu Ngô Linh rất lạnh lùng: “Chúng em đã chọn cách giết sạch những hồn ma, để chỗ này bị sụp đổ sớm hơn.”
Trong ống kính, khuôn mặt Ngô Linh như đang bừng lửa, nhưng chẳng hề mang đến cho cô ấy một chút ấm áp nào. Trong đôi mắt của cô ấy cũng đang giống như có ánh lửa dao động, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Ống kính di chuyển về phía đám cỏ dại đang bùng cháy, rồi quay qua con mãng xà.
Diệp Thanh cũng bước đến.
Anh ta chỉ dùng một nắm đấm đấm một phát vào đầu con rắn, thì thân thể khổng lồ của nó đã lập tức biến thành những mảnh vụn li ti, rồi biến mất hoàn toàn. Sợi dây xích đỏ và cả đám người kia cũng biến mất theo,
“Pháp thuật vừa rồi…” Lưu Miểu buột miệng hỏi, đồng thời ống kính cũng di chuyển qua Ngô Linh.
Ngô Linh vẫn không có biểu tình gì.
Cùng với sự suy yếu dần của đám cháy, có thể nhận thấy sắc mặt của cô ấy trắng bệch. Khuôn mặt cô ấy… trắng một cách khác thường.
Ống kính di chuyển xuống dưới, quay đôi bàn tay đang buông thõng hai bên của Ngô Linh.
Vùng cổ tay có đến mấy vết thương, đủ hiểu là trước đó cô ấy đã làm gì.
“Em không sao chứ?” Lưu Miểu lo lắng hỏi.
Ngô Linh không trả lời.
Cùng với tiếng bước chân đang đến gần, ống kính di chuyển qua, quay thấy Diệp Thanh đang quay trở lại.
Sau lưng anh ta, tòa nhà đổ nát và đám cháy sắp tàn đều đã thay đổi hình thái. Trên màn hình, hình như đang xuất hiện hiện tượng chồng ảnh, hai hình ảnh chồng lên nhau, tòa nhà và đám cỏ chồng lên nhau.
Một tiếng bước chân khác vang lên.
Ống kính liền di chuyển qua.
Sau lưng Ngô Linh, Chiêu Kiến Quốc đang giẫm lên tro tàn và những ngọn lửa nhỏ còn sót lại, xông ra.
Khuôn mặt ông ta tức giận, giơ súng nhắm thẳng vào Ngô Linh.