Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1136 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (20)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Lưu Miểu hét lên “Coi chừng!”, rồi đưa tay xô Ngô Linh ra.
Tiếng súng đã vang lên, “pằng…”, nhưng hình như chưa trúng ai cả.
Lưu Miểu đã lao đến.
Chiêu Kiến Quốc định nổ súng lần nữa, chợt sau lưng ông ta xuất hiện một bóng người.
Người đó vung tay một cái, Chiêu Kiến Quốc bị đánh ngã ngửa ra đất.
“Mày!” Cây súng trong tay Chiêu Kiến Quốc bị đá văng, ông ta đưa tay ôm lấy sau gáy, tức giận ngước mắt nhìn Ninh Triết.
Ninh Triết đứng thẳng như cột cờ, không hề có một động tác thừa, chỉ cúi mặt nhìn Chiêu Kiến Quốc một cái, rồi lại ngẩng lên, quét mắt một lượt qua nhóm Thanh Diệp.
“Chúng đã giết người của tôi, còn giết cả người của ông nữa, mà ông còn muốn giúp chúng?” Chiêu Kiến Quốc chất vấn.
Ninh Triết vừa nhấc tay lên, thì trên ngón tay đã hiện ra một điếu thuốc: “Tỉnh lại đi. Những người như chúng ta đã chết từ lâu rồi.”
Sắc mặt Chiêu Kiến Quốc ngay lập tức trở nên cực kì khó coi.
Ninh Triết nhìn qua Ngô Linh: “Tiếp đến các người định thế nào? Giết cả chúng tôi luôn sao?”
Ngô Linh trả lời: “Cũng gần như vậy.”
Đám cháy đã hoàn toàn tắt ngấm, đám cỏ dại bị thiêu sạch sẽ.
Phóng mắt nhìn ra xa, tầm nhìn giờ đây đã trở nên thoáng đãng, không còn bị bưng bít nữa.
Khu vực này hoàn toàn không rộng lớn như trong tưởng tượng, cùng lắm chỉ bằng hai cái sân vận động.
Những xác chết nằm la liệt trên mặt đất bấy giờ cũng không còn. Tòa nhà đổ nát đang mờ dần, rồi như một luồng ảo ảnh, biến mất ngay tức khắc.
Ống kính di chuyển một vòng, quay thấy mấy người vẫn còn sống sót ở đây.
Mặt mày Tạ Liễu đầy máu me, ngơ ngác từ mặt đất bò dậy. Bên cạnh cô ta là lão Tạ, cũng đang lồm cồm đứng dậy.
Xa xa, Chu Tử Dương đang đưa ánh mắt sợ sệt trông về phía này, không dám đến gần.
Mặt đất đầy tro tàn đang trở nên u tối.
“Ma hành quân, hồn ma có thể đi ra ngoài, thi thể bị vứt ra, tất cả đều là những kẽ hở.” Ngô Linh điềm tĩnh nói: “Những sắp đặt của ông thực sự quá tầm thường và cũng quá lộ liễu. Hệt như một cái bẫy không hề ngụy trạng, dụ dỗ người ta đi vào, bao gồm những người bình thường có tính đa nghi và cả những người như chúng tôi.”
Lớp da trên mặt Ninh Triết đã bị rách toạc nhiều hơn, cái đầu rắn vì thế càng lúc càng lộ rõ hơn.
Ông ta trừng mắt nhìn Lưu Miểu và Diệp Thanh.
“Ông đã nhìn ra năng lực của chúng tôi. Bằng không, ông đã ra tay giết chết chúng tôi rồi ăn sạch như những người khác, ngay từ lúc chúng tôi mới vào đây. Có điều, đáng tiếc thay, năng lực của bản thân ông không đủ để áp chế chúng tôi, trái lại ông còn bị năng lực của Gã Khờ áp chế.” Ngô Linh tiếp.
“Tụi mày sẽ không thoát ra được đâu! Tụi mày vĩnh viễn không thể nào thoát ra được!” Nói xong câu này, Ninh Triết đã bị lôi vào hố đen.
Ngay lúc hố đen biến mất, hình ảnh trên màn hình đã phát sinh chấn động.
Thanh tiến trình vẫn chưa chạy hết, nhưng màn hình bây giờ chỉ toàn một màu đen, không hề xuất hiện âm thanh hay hình ảnh nào trong một thời gian dài.
Màn hình đen thui kéo dài đến lúc thanh tiến trình chạy đến đoạn cuối, mới bừng sáng trở lại.
Xung quanh là cỏ dại mênh mông, trên cao là trời xanh mây trắng.
Thình lình, một cái đầu thò vào giữa màn hình.
Là Cổ Mạch.
“Này, vẫn còn sống đấy chứ?” Cổ Mạch vừa hỏi, vừa huơ huơ tay trước ống kính.
Lại một cái đầu khác thò vào trong khung hình, thật bất ngờ, cái đầu đó là của Huyền Thanh Chân Nhân.
Huyền Thanh Chân Nhân râu tóc trắng phơ, ăn mặc cũng rất “truyền thống”, nhưng chẳng có chút cốt cách nào của bậc cao nhân cả.
“Xem ra vẫn sống, còn thở.” Huyền Thanh Chân Nhân nghiêm túc nói.
Bên cạnh, giọng của Diệp Thanh vang lên: “Thời gian đã trôi qua bao lâu?”
“Các cậu bị mất liên lạc một giờ đồng hồ. Tất cả là tại Lão Đạo cùi bắp quá, phá có cái trận mà tốn nhiều thời gian.” Cổ Mạch trách móc.
“Gì mà phá có cái trận? Đó là phong ấn mấy trăm năm trước còn lưu lại, một pháp thuật lớn để phong ấn đại ma đầu đó, chú mày hiểu không?”
Họ bắt đầu cãi vã, video đã chạy đến điểm cuối cùng, kết thúc bằng ánh nhìn khinh thường của Huyền Thanh Chân Nhân.