Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1137 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (21)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Ngày 4 tháng 11 năm 2007, xác minh tình hình dị thường ở Nông trường Cải tạo Lao động. Trình bày toàn bộ quá trình của sự kiện cho người ủy thác biết.
Thi thể của Chu Tử Dương và Tạ Liễu vẫn chưa được tìm thấy. Vụ án mất tích của hai người họ vẫn không thể kết án.
Kết thúc ủy thác.
***
File video dài dằng dặc này gần như đã khiến tôi phải mất cả đêm để coi hết.
Năng lực của Lưu Miểu thực sự khiến tôi thấy quen thuộc.
Không biết là mọi con ác ma đều sẽ bị những người oán hận chúng kéo xuống địa ngục, năng lực của Lưu Miểu chẳng qua chỉ là chủ động dẫn dắt, hoặc kích thích cho sự tình xảy ra nhanh hơn; hay bản thân việc ác ma bị kéo vào địa ngục chính là từ năng lực của Lưu Miểu. Những gì tôi nhìn thấy trong cảnh mộng là một vài con ma bị vô số bàn tay giết chết, có lẽ đó chính là lúc năng lực của Lưu Miểu được phát động.
Nhưng Lưu Miểu đã mất tích rồi.
Anh ta mất tích sau Ngô Linh, nên nhóm Ngô Linh hiện tại cũng chẳng biết anh ta đã gặp phải chuyện gì.
Người duy nhất biết chuyện, chắc có lẽ là Diệp Thanh. Nhưng Diệp Thanh thì không thể nào chủ động kể cho tôi biết về những chuyện này.
Tôi hơi nghi ngờ, là Diệp Thanh đã làm gì đó, nên năng lực của Lưu Miểu mới xuất hiện trong giấc mộng của tôi.
Tạm gác những hoài nghi này qua một bên, tôi nhìn về đoạn cuối cùng của bộ hồ sơ.
Nông trường Cải tạo Lao động bị bỏ hoang nhiều năm chắc đã ổn và khu đất ấy chắc cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều, sự chọn lựa của người tên Chuyên gia tự tìm đường chết kia, ít nhiều vẫn khiến người ta bất an.
Nơi đó đã từng xảy ra chuyện như vậy, chung quy vẫn khiến người ta khó chịu.
Đêm nay, tôi đã mơ thấy ác mộng suốt cả đêm. Mơ thấy những người mặc áo giáp, các con quái xà và thi thể bị cắt vụn trong tủ đông. Con mãng xà to lớn đuổi theo tôi, muốn ăn thịt tôi. Tôi gặp được đám Tí Còi và cả nhóm Thanh Diệp, nhưng họ đều trong chớp mắt lột xác biến thành quái xà và giương hàm răng kịch độc về phía tôi.
Chuyên gia tự tìm đường chết ngồi bên ghế phụ, chào hỏi mọi người xong thì quay qua giới thiệu những người đang ngồi trên xe.
“… Vừa rồi chúng tôi đã đi đón toàn bộ thành viên của nhóm Tự tìm đường chết lần này. Hỗ trợ phương tiện di chuyển, còn đích thân lái xe là một người rất quen thuộc với chúng ta, anh Hồng.”
Người đàn ông ngồi bên ghế tài xế, để đầu đinh, mặc áo khoác đối trước ống kính đá lông nheo, tắc lưỡi một cái: “Chào mọi người.”
Ống kính di chuyển qua băng ghế phía sau.
Ngồi ở bên trái ống kính là một cô gái xinh xắn, hai chùm tóc xõa hai bên vai, mặc đầm lửng.
“Còn có cả cô nàng kẹo ngọt của chúng ta, Tiểu Khang Khang!”
“Chào mọi người, mình là kẹo ngọt Tiểu Khang Khang.” Cô bé tạo vẻ mặt làm nũng một cái, rồi nói, “Người ta bây giờ đang cực kì sợ đó!”
“Còn hai bạn nữa, chính là hai fan may mắn của chúng ta, ‘Thái Nhĩ Tư’ và ‘Cười một cái cho ông’.”
Ống kính hướng về phía hai người ở băng ghế sau cùng. Người ngồi bên trái đeo kính, ăn mặc giống một học sinh nghiêm túc. Người ngồi bên phải thì thoải mái hơn một chút, áo pull ngắn tay có in hình vẽ ngộ nghĩnh.
Người đeo kính gật đầu trước ống kính: “Chào cả nhà, tôi là Thái Nhĩ Tư.”
Người mặt áo thun ngắn tay mỉm cười rạng rỡ: “Mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Gia. Là ‘ya’ này nè.” Cậu ta làm động tác chiến thắng một cái.
“Chào đón Thái Nhĩ Tư và Tiểu Gia.” Chuyên gia tự tìm đường chết dứt lời, chuyển ống kính trở lại khuôn mặt mình: “Vừa rồi là toàn bộ thành viên của đoàn Tự tìm đường chết lần này. Mọi người chắc đã nhận ra chúng tôi đang ở đâu rồi chứ? Không sai, chúng tôi đã đến vùng ngoại ô phía Tây của Dân Khánh rồi!”
Ống kính lại di chuyển, quay khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Trời đã tối, không có đèn đường. Mặt đường vừa hẹp vừa lắm ổ gà, chiếc xe di chuyển không thuận lợi lắm. Dưới ánh đèn đường và ánh trăng, có thể nhìn thấy đèn của nhà dân ở phía xa xa và đoạn giữa là những đám cỏ dại bao la bát ngát.
“Chỗ này rất thích hợp để giết người ném xác đây.” Bên ngoài màn hình, anh Hồng phát biểu một câu.