Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 117 : Ngọn lửa

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Tôi đem chuyện này nói cho bọn Tí Còi, là bởi vì tôi thấy chuyện này không còn nguy hiểm nữa, tôi bị giấc mơ như vậy chắc tại do tôi quá lo nghĩ chuyện không đâu. Tôi xem chuyện này như ảo giác khi mình làm việc quá sức, một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tôi còn cười đùa hỏi bọn họ xem mình có nên đi bác sỹ tâm lý kiểm tra hay không.



Ai ngờ Trần Hiểu Khâu lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.



Câu nói đó khiến tôi hoảng sợ đập cái cốc đang cầm trên tay xuống bàn, nước bắn tung tóe ra ngoài.



“Không phải chứ? Em có nói quá không đó. Người của Thanh Diệp cần phải có khả năng này, bản thân bọn họ còn có thể...” Tí Còi cười.



“Hoặc cũng có thể đó là thù lao mà Thanh Diệp dành cho anh? Gã Béo rẽ câu chuyện sang hướng khác, để giải thích hành vi của Thanh Diệp, “Sau này có lẽ còn có việc cần đến anh, nên họ đưa cho anh xem như tiền đặt cọc, giống như việc hồi trước họ từng làm.”



Sắc mặt tôi có lẽ rất khó coi, Quách Ngọc Khiết nhìn tôi với vẻ đăm chiêu.



“Không sao. Nếu như có nguy hiểm, thì bọn họ sẽ đưa bùa hộ thân.” Tôi lên tiếng.



Bùa hộ thân của Thanh Diệp không phải vạn năng, nhưng tôi không còn cách nào khác. Chẳng lẽ vào lúc này bắt em gái tôi chuyển trường? Nếu như không nói về những lần tôi gặp ma quỷ thì sao có thể thuyết phục được bố mẹ và em tôi? Hơn nữa, chuyển trường sẽ có tác dụng chứ?



Tôi đột nhiên cảm thấy sốt ruột, bắt đầu nghĩ đến việc cho em gái chuyển trường. Lớp 12 rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng, nếu như thật sự không được, thì bắt buộc phải chuyển trường.



“Anh kỳ, anh cũng đừng lo nghĩ quá nhiều. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng sẽ không ảnh tưởng đến Tiểu Vân.” Tí Còi vỗ vai tôi, “Điều mà anh nên làm, là tìm cơ hội vào trường, để xem có bắt được con ma nào không.”



“Đó là trường cấp ba, chứ không phải trường đại học mà có thể vào khuôn viên trường bất cứ lúc nào cũng được.” Tôi thở dài, “Dạo này trường chắc chắn sẽ quản lý rất nghiêm ngặt. Để anh nhân lúc đưa đón nó đi học, xem tình hình như thế nào đã.”



“Lớp học bị chết đó đều là học sinh lớp 12 sao?”Trần Hiểu Khâu lên tiếng hỏi.



Cô ấy cứ lên tiếng là tôi lại có cảm giác ớn lạnh.



Ba người còn lại cũng biến đổi về sắc mặt.



Em gái tôi là học sinh lớp 12, chuyện như thế nào bọn nó đều biết hết, nghe thấy vậy tôi sởn cả gai ốc.



Tôi vừa lo lắng thì lại được thả lỏng, “Không phải. Chỗ hồi trước xảy ra vụ việc đó bây giờ là dãy phòng học của lớp 10 và lớp 11. Dãy phòng học của lớp 12 hiện tại là nơi được xây mới từ mười năm trước.”




Tôi vội vàng xin lỗi.



Bởi vì sự chênh lệch về độ tuổi của hai anh em, nên hai đứa khó chơi cùng được với nhau. Lúc nhỏ nó thích đi theo tôi, còn tôi thì xem nó như món đồ chơi, một thằng con trai nghịch ngợm, thêm một chút thô lỗ. Nó bị tôi chọc đến nỗi khóc, mỗi lần như vậy tôi lại bị bố đánh cho một trận rồi cũng khóc òa lên như nó. Nghe bố mẹ tôi kể lại, sau khi hai đứa khóc xong thì lại như lúc đầu, tiếp tục chọc phá nhau.



Tôi dò đoán được hành động của nó, liền cúi mắt xuống nhìn.



“Thôi mà, anh, làm gì có gì chứ.” Nó mỉm cười rồi rút tay lại, sau đó khoác lại vào cánh tay tôi.



“Ừ, không sao, sẽ không sao hết.”



Thanh Diệp gợi ý tôi dùng giấc mơ của mình, thì tôi sẽ cứu được đội trưởng Vạn và con gái anh ta, hơn nữa còn có thể cứu em gái tôi. Cho dù có là thứ gì, thì tôi cũng sẽ không để nó làm hại đến em gái mình.



Đêm đó, tôi một lần nữa nằm mơ.



Trong giấc mơ lần này không chỉ một người bốc cháy, trong bọn họ cao có, thấp có, gầy có, mập có đủ các kiểu người, họ xếp thành một đội hình ngay ngắn, đứng nghiêm và không có bất kì chuyển động nào.



“Các người muốn gì?” Tôi chịu một sức nóng khủng khiếp lớn hơn nhiều lần so với lần trước, tôi hỏi họ, “Các người đều là học sinh lớp 12 của trường số Mười Tám thị trấn Dân Khánh, đúng chứ? Các người chết trong một trận cháy lớn trước khi đi du lịch sau tốt nghiệp, cả lớp ngoại trừ một học sinh bị các người kì thị đã không đến, còn lại đều chết hết. Đây là vụ việc đã xảy ra từ 20 năm về trước, đã qua 20 năm, bây giờ các người còn muốn gì chứ?”



Lửa càng lúc càng mạnh, nhưng vẫn không ai nhúc nhích, không ai lên tiếng.



Tôi cảm nhận được trong ngon lửa đó chứa đầy sự giận dữ và lòng thù hận.



Để báo thù sao?



“Năm đó không hề có chứng cứ, người học sinh đó...”



Phù!



Lửa cháy thành một đám, xông thẳng xề phía tôi.