Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 118 : Mãi không có ngày bình yên (1)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi dậy thì phát hiện cả người ướt đẫm, toàn thân lạnh ngắt, cảm giác giống như việc tắm nước lạnh vào mùa đông, một chút hơi ấm cũng không có.



Tôi lau mồ hôi trên mặt, vì lòng bàn tay đang ướt sẵn nên dù có lau cũng không bớt được là bao.



Tôi có thể cảm nhận được sự giận dữ từ những người đó, một sự giận dữ đã đạt đến mức cực điểm, nó cũng giống như trạng thái của họ trong giấc mơ, với một ngọn lửa có thể thiêu rụi, tiêu hủy mọi thứ chỉ trong tích tắc.



Sự căm thù và sức mạnh ấy, khiến ai nhìn thấy cũng đều khiếp sợ.



Tôi đứng dưới vòi hoa sen, xối sạch đi lớp mồ hôi lạnh toát trên cơ thể, đột nhiên có cảm giác như vừa được sống lại, và vừa thoát ra khỏi cái sự căm thù, lòng thù hận đó.



Lúc ăn cơm sáng, em gái tôi thấy sắc mặt tôi không được tốt, liền lo lắng hỏi thăm.



“Anh không sao, tại tối qua mơ thấy ác mộng, nên ngủ không được ngon giấc.” Tôi trả lời.



Tôi đưa nó đến trường, nhìn theo bóng của nó rồi nhìn về phía dãy phòng học mà trong lòng nặng trĩu những phiền muộn.



Em tôi có thể nhận thức được vấn đề, tất nhiên bọn Tí Còi cũng vậy.



“Anh Kỳ, anh bị sao vậy? đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tí Còi quan tâm hỏi.



Tôi sầm mặt lại, “Là học sinh của lớp đó.”



Gã Béo hít sâu, “Tất cả học sinh của lớp đó?”



Tôi nhấc điện thoại, lập tức gọi cho Tiểu Cố, “Tiểu Cố, tôi là Lâm Kỳ đây. Tôi muốn hỏi cậu về vụ việc lần trước tôi đã hỏi qua, là vụ việc của trường số Mười Tám. Đúng, chính là việc liên quan đến vụ cháy. Số người chết là bao nhiêu? Ừ... tôi biết rồi. Cảm ơn cậu. Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến thôi. Người duy nhất còn sống tên là gì? Cậu có thể cho tôi cách thức liên lạc không? Tôi vẫn còn một chút không yên tâm về em gái tôi. Được, được, chào cậu.” Tôi cúp máy, nhìn về phía Gã Béo, “Tất cả, tổng cộng là 34 học sinh.”



Vụ việc xảy ra 20 năm về trước, chết 34 người, lớp đó tổng cộng có 35 người, người sống sót duy nhất cũng là người bị tình nghi, Khương Vĩnh Ninh.




Khương Vĩnh Ninh không hẳn là kẻ ác thú đến tận cùng. Đây chỉ là cảm giác của tôi, mà cảm giác thì không phải khi nào cũng đúng. Lão Lý là kẻ sát nhân máu lạnh, đã qua mặt tay cảnh sát lão luyện, còn tôi chỉ là một người bình thường thì cảm giác đó có tác dụng gì?



Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Khương Vĩnh Ninh rất quan tâm đến Tần Di Quyên.



Là vì cô ta từng là chủ nhiệm lớp anh ta vào thời điểm đó? Một đứa học sinh bị ức hiếp, bị bắt nạt, ngoài việc căm thù những người đã bắt nạt, ức hiếp mình hay việc làm ngơ hoặc thẳng tay với bạo lực của nhà trường ra, thì còn căm thù việc không quan tâm, bỏ mặc của giáo viên đối với mình. Lần trước anh ta đến trường mục đích là đi tìm Tần Di Quyên. Lẽ nào anh ta muốn trả thù cô ấy? Rốt cuộc vụ học sinh kia tự bốc cháy là như thế nào?



Tôi xoa trán, “Một lát nữa tôi sẽ gọi lại xem sao.”



“Anh nhất định phải cẩn thận. Nếu anh ta đúng thật là hung thủ giết người, thì anh không được tùy ý tiếp xúc, gặp mặt anh ta.” Quách Ngọc Khiết nhắc nhở tôi.



“Yên tâm, tôi biết rồi.”



Công việc đang lúc rảnh rỗi, tôi mở mạng, trong vô thức tôi nhập vào tên Tần Di Quyên. Thông tin công khai trên trang mạng của cô ấy là lý lịch do trường số Mười Tám công bố, là giáo viên, kinh nghiệm phong phú, nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng theo như em gái tôi nói, thì chức vụ, khen thưởng đều là của 20 năm về trước, lúc đó cô ta còn trở thành giáo viên trẻ tuổi được vinh danh, chủ yếu đều là thành tích về dạy học. Từ lúc xảy ra chuyện thì lý lịch cô ta trở nên trống rỗng, mãi đến ba năm trước cô ta mới được trường cân nhắc đưa lên làm giáo viên chủ nhiệm, sự nghiệp từ đó có bước chuyển mới. Trên diễn đàn bình phẩm về các mặt của Tần Di Quyên đều không giống nhau. Học sinh yêu mến giáo viên được chia làm hai loại, một là đối với giáo viên dí dỏm vui tính yêu thích công việc. Đó không phải là tính cách của cô ấy, cô ấy là người rất nghiêm túc, là gương mặt chuẩn mực của một giáo viên chủ nhiệm, đây là lí do những học sinh còn lại thích cô ấy. Cô ấy rất quan tâm học sinh, đặc biệt là những học sinh có hoàn cảnh gia đình phức tạp hoặc những học sinh bị kì thị, xa lánh trong trường. Rất có thể là vì ảnh hưởng từ vụ việc của Khương Vĩnh Ninh đã làm cho cô ấy có sự thay đổi như vậy.



“Cô Tần là một người mẹ nghiêm khắc.”



Đây là câu nói phổ biến khi học sinh nhận xét về cô ấy.



Sửa đổi trở thành một giáo viên khác sẽ kiến cho học sinh của trước đây cảm động, hay lại khiến họ càng trở nên căm phẫn?



Trong lòng tôi đặt ra một câu hỏi.



Người có lòng dạ hẹp hòi sẽ than trời trách đất, trong lòng luôn quẩn quanh một suy nghĩ: Tại sao lúc Tần Di Quyên dạy mình lại không như vậy? Nếu như ngay từ lúc đó cô ấy như vậy thì sẽ không xảy ra vụ việc như thế này.



Những người đã chết kia, có phải họ cũng đang nghĩ như vậy?