Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 119 : Mãi không có ngày bình yên (2)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Đ



iều tôi suy đoán đã linh nghiệm vào ngày thứ hai.



Tối qua một học sinh của trường số Mười Tám trong lúc đi siêu thị thì bị dầu ăn để trên kệ rớt xuống, dầu phủ kín mặt đất, bùng cháy khiến cho cậu ta bị thương vì bỏng, không nguy hiểm tính mạng tuy nhiên phải trải qua hơn nửa năm để phục hồi, và phải tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần, mặc dù đã hồi phục sau khi bị thương nhưng đôi chân do bị bỏng nên không còn hình dạng như ban đầu.



Tin tức về vụ việc tự bốc cháy một cách kỳ lạ hôm nay đã được lên báo trang đầu toàn quố và nhận được sự chú ý đông đảo,vụ án của 20 năm trước còn không được báo chí chú ý đến như vụ này.



“Đây đúng thật là một sự việc kỳ lạ.” Tí Còi nói một cách nghiêm túc.



Trên màn hình máy tính tôi là diễn đàn của trường số Mười Tám. Có sự xuất hiện của học sinh bị thương, tôi đã thấy tên người này hôm qua, là người duy nhất nói Tần Di Quyên là người mẹ nghiêm khắc.



“Anh Kỳ, hôm qua anh có nằm mơ thấy gì không?” Gã Béo hỏi.



Tôi lắc đầu.



Nguyên cả buổi tối hôm qua đều không mơ thấy gì. Không biết có phải là do lần trước đã chọc tức bọn qủy đó hay không mà không thấy bọn chúng có phản ứng gì hết. Hay là do hôm qua bọn chúng mải đi đối phó người học sinh này.



Tôi gọi điện cho Khương Vĩnh Ninh, sau vài lần gọi không nhấc máy thì tôi không gọi được nữa. Có lẽ anh ta đã cho tôi vào danh sách chặn cuộc gọi.



Việc này càng lúc càng phức tạp.



Là vì sự oán hận của Khương Vĩnh Ninh đã dẫn đến sự bực tức của chúng, khiến chúng gây rối, quấy phá lại chăng?



Hay là do Tần Di Quyên sắp nghỉ hưu, bọn chúng không thể đợi được nữa nên muốn báo thù trước khi cô ấy nghỉ?



“Đến bây giờ vẫn chưa có ai bị giết, có phải là gặp phải chuyện gì đó khó khăn không?” Tí Còi phân tích.



“34 con quỷ, có thể gặp khó khăn gì được chứ?”



“Vẫn còn đỡ hơn chiêu thức của Sở Nhuận hễ ra tay là giết người. Một tập thể, vẫn chưa phải quá tàn nhẫn.” Tí Còi thở dài, “Học sinh của 20 năm trước không được thông minh như học sinh bây giờ.”



“Thông minh” hai từ này được Tí Còi nhấn mạnh.



Tôi định nhắc đến chuyện của Tiết Thao. Điều đáng nói là nó không phân biệt tuổi tác, không phân biệt thời nào. Nghĩ một lúc rồi thôi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chuyện cấp thiết bây giờ.



Buổi chiều tôi đến đón em gái sau khi tan học, tôi bâng quơ hỏi nó về cảm nhận của mình đối với Tần Di Quyên.
“Giả làm bạn học thì sao? Cái này chắc không cần giấy tờ để chứng minh nhỉ?” Gã Béo đứng bên cạnh lên tiếng.



“Lấy cớ là đi gặp Tần Di Quyên?” Tôi xoa xoa cằm.



Trần Hiểu Khâu từ phía ngoài phòng làm việc tiến vào lắc lắc điện thoại trước mặt tôi, “Trường số Mười Tám lại xảy ra chuyện rồi.”



Bốn người chúng tôi đơ ra.



“Một học sinh đã nhảy lầu, chết ngay tại chỗ. Là học sinh lớp 12.” Trần Hiểu Khâu nhìn về phía tôi.



Tim tôi như loạn nhịp, lập tức lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi, cũng không có tin gì.



“Nhảy lầu? Không phải bị thiêu cháy sao?” Quách Ngọc Khiết lẩm bẩm hỏi.



“Là nhảy lầu, việc này rất kì lạ phải không?” Trần Hiểu Khâu vẫn nhìn hướng về tôi.



“Anh không biết, thật sự là anh đã không còn mơ thấy gì từ lâu rồi.” Tôi cào đầu.



“Ông chú của cô đã gọi điện?” Tí Còi hiếu kì hỏi.



“Ừ, tôi nhờ chú ấy chú ý đến vụ án ở trường số Mười Tám.” Trần Hiểu Khâu gật đầu.



“Cảm ơn em.” Tôi vội vàng nói.



“Không có gì, em chỉ là góp một phần công sức chứ không giúp được gì nhiều. Mấu chốt vẫn là ở chỗ anh. Em cảm thấy anh vẫn còn do dự chưa quyết đoán.” Trần Hiểu Khâu nhấn mạnh.



Tôi cười gượng.



Sau khi đã có được tấm bùa hộ thân cho em gái, lại thêm việc đã chắc chắn nó không nằm trong phạm vi tấn công của những con quỷ kia, tôi thật sự đã thấy nhẹ nhõm đi nhiều.



Điều này không giống với sự việc lần trước của Sở Nhuận, tôi không thấy tình cảnh bi thảm của những người bị hại kia, nên khó mà đồng cảm được, chỉ là cảm thấy lũ quỷ đó sẽ không uy hiếp đến sự an toàn của em gái tôi mà thôi. Nếu em tôi không bận tâm thì lũ qủy đó cũng sẽ không tìm đến, tôi thực sự không muốn bận tâm đến cái chuyện phức tạp này một chút nào.



Giống như chuyện của Đào Hải. Ông ta rõ ràng là xảy ra chuyện, nhưng tôi lại chẳng lo lắng nhiều.



Chuông điện thoại rung lên. Là cuộc gọi của em gái, tim tôi đập mạnh.