Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1171 : Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (11)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


“Là thứ gì? Cô có biết người bị mất là ai không?”



“Không, không biết. Chỉ biết là người vùng duyên hải, thi vào trường này, sau khi tốt nghiệp cũng đã ở lại Dân Khánh. Hai năm trước, người vùng duyên hải đã tổ chức hội đồng hương và hội đồng học, rất nhiều người đến. Tôi…” Nguyễn Ngọc Hà tỏ vẻ khá thật vọng: “Tôi đã đến xem, nhưng không tìm được người đó. Tôi cũng không biết… tôi cũng không biết cậu ấy có còn ở Dân Khánh hay không nữa.”



“Vật gì vậy?” Ngô Linh vừa hỏi, vừa đưa tay gỡ lá bùa trên ngực Nguyễn Ngọc Hà xuống.



Thân thể đang cứng đơ của Nguyễn Ngọc Hà hình như liền được buông lỏng ra.



Cô ta đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một cuốn sổ tay bìa cứng. Loại sổ bìa cứng màu đen kiểu rất xưa, ở giữa dán một tấm nhãn, đề “Toán Cao Cấp”. Phần góc và gáy sổ đều bị mòn.



Nguyễn Ngọc Hà nói: “Là cái này.”



Khuôn mặt cô ta ửng hồng.



Ngô Linh nhìn một cái, rồi nói: “Cô cầm chắc nhé.”



Ngô Linh rút từ trong túi ra một đồng tiền bằng kim loại, đặt nó lên trên quyển sổ. Ngón tay cô ấy ấn lên trên đồng tiền, nhắm mắt niệm thầm gì đó.



Nguyễn Ngọc Hà hình như đang nín thở.



Hai người họ giữ nguyên tư thế ấy suốt một phút.



Ngô Linh cất đồng tiền trở lại.



Nguyễn Ngọc Hà nôn nao hỏi: “Thế nào?”



“Không được. Cô lấy cuốn sổ này quá lâu, đã không còn cách nào liên hệ được với người mất.” Ngô Linh nói, rồi bổ sung một câu nữa: “Cũng có thể là người mất đã không còn quan tâm đến nó nữa, cho nên không lưu lại ý niệm mãnh liệt trên cuốn sổ.”



Nguyễn Ngọc Hà thất vọng buông thỏng tay xuống: “Không tìm được sao?”



“Chúng tôi có thể giúp cô tra trong danh sách sinh viên tốt nghiệp của trường. Cô quen biết người đó đúng không? Đến lúc đó chỉ cần nhìn hình liền biết là ai.” Ngô Linh đề nghị, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
“Cậu hiểu ra chưa, sinh viên Đồng?”



“Tôi… tôi biết rồi…”



“Thế thì, mong cậu biết cải tà quy chính.”



Ngày 6 tháng 12 năm 2006, xác nhận Trương Nhu tử vong do tự sát. Ngày 5 tháng 12 năm 2006, Trương Nhu đã treo cổ tự sát trong ký túc xá cũ của trường đại học Giao thông Dân Khánh, được người ta phát hiện ngay trong đêm. File ghi âm 03920061206.wav.



“Cô vẫn ổn chứ cô Tôn?”



“Hu hu hu…”



“Các cô đều nhìn thấy hiện trường rồi à?”



“Tụi em… Đông người lắm… Tụi em đúng lúc tan tiết cuối cùng của ca tối… từ bên đó đi ngang qua… từ giảng đường đến khu ký túc xá, đi ngang qua…”



“Ký túc xá bên đó đã bị phong tỏa rồi, không có ai. Từ ngày 15, ngày 15 tháng 9, tất cả những người ở bên đó bắt đầu dọn đi, thì bên đó không còn ai cả. Ban ngày chỉ có một số công nhân làm việc, nhưng ban đêm không có người, ban đêm chắc là không có ai đâu…”



“Làm sao phát hiện ra thi thể?”



“Có đèn sáng. Tối hôm đó, có một nhóm trở lại ký túc xá, cũng không biết là ai đã nói câu ‘Sao cái phòng đó lại sáng đèn thế nhỉ?’. Rất nhiều người cùng nhìn qua. Cánh cửa chính của tòa nhà đó cũng đang mở. Ban đầu còn nghĩ là có ai đó lẻn vào… Sau đó có rất nhiều người ồn ào cả lên và đều ngóng đầu về phía bên đó. Có một nhân viên quản lý tòa lầu khác chạy đến, kêu tất cả trở về phòng. Sao đó thì ầm ầm đùng đùng cả lên. Có người nói đã nhìn thấy người chết. Có người bảo là có sinh viên tự sát. Rồi sau đó nữa… tụi em lúc đó đang ở trong siêu thị, xếp hàng mua đồ, lúc đi ra… thì thấy xe cảnh sát, xe cứu thương… kế đó có người cáng thi thể từ trong tòa lầu đó ra. Tụi em cũng không biết đó là…”



“Tụi em không biết đó là Trương Nhu. Mọi người nói sự tình đã kết thúc rồi mà. Tất cả đều đã xử lý xong xuôi. Sao chị Trương Nhu lại…”



“Mãi đến hôm nay, khi đã có rất nhiều người đang bàn tán, có một số anh chị khóa trước nghe được từ chỗ các thầy cô, rằng đó là một sinh viên đã tốt nghiệp. Sau đó mới biết, thì ra là một người vốn đã từng ở trong gian phòng của tụi em bây giờ, là một người bạn cùng phòng với chị Trần Nhất Tây, là chị… chị Trương Nhu…”



“Hu hu hu…”



“Các cô đừng sợ, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này.”