Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1172 : Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (12)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Ngày 7 tháng 12 năm 2006, có được hồ sơ vụ án tự sát của Trương Nhu, xác nhận nguyên nhân tử vong của cô ta có điểm khác thường. Kèm: Bản scan hồ sơ vụ án.
Ngày 8 tháng 12 năm 2006, gặp Đồng Soái. File ghi âm 03920061208.wav.
“Các người muốn làm gì? Tôi đã làm theo điều các người yêu cầu, tiêu hủy hết những thứ đó rồi mà!”
“Cậu Đồng, cậu đã làm gì rồi?”
“Làm gì là làm gì? Các người đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tôi đã làm theo yêu cầu của các người rồi mà, các người muốn tôi phải thế nào nữa đây?”
“Xem ra phán đoán của chúng tôi trước đây đã sai mất rồi.”
“Rốt cuộc các người muốn gì đây hả? Ơ, á! Á á!...”
“Trần Nhất Tây và Trương Nhu, hai mạng người. Nhiêu đó chắc cũng quá đủ cho cậu rồi. Nghiên cứu những lời nguyền rủa đó rất thú vị đúng không? Cậu còn muốn dùng những lời nguyền ấy đối phó với ai hả?”
“Không… á… đừng… á á… á!!!”
...
Xác nhận Đồng Soái tử vong.
Ngày 9 tháng 12 năm 2006, kết thúc điều tra.
…
Tôi cảm thấy khá bàng hoàng, trong đầu hình như vẫn còn vang vọng tiếng gào thảm thiết của Đồng Soái.
Tôi thực sự không ngờ, sự kiện này lại kết thúc bằng phương thức như thế.
Đến lúc định thần trở lại, tôi nhận ra mình đã gửi tin nhắn cho Ngô Linh, bảo mình đã xem xong bộ hồ sơ.
Không còn nội dung gì khác.
Tôi cũng không thể tả được cảm giác ấy.
Nó giống như…
Điện thoại chợt rung lên, là Ngô Linh trả lời, một mẩu tin nhắn thoại.
“Bộ hồ sơ chìa khóa và móc khóa đúng không? Lần đó chúng tôi đã sơ suất. Sự đọa lạc của một con người không hề chậm hơn một con ma.”
Tầm nhìn bừng sáng, tôi nhìn thấy một lớp bìa cứng màu đen, bên trên dán một tờ giấy nhỏ: “Toán Cao Cấp”.
“Sổ tay của ai vậy nhỉ?” Cô nữ sinh bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Không biết nữa. Có lẽ là của một người nào đó học tiết trước để quên.” Tôi nghe thấy một giọng con gái lạ ngay chỗ mình.
Khẽ xoay người, ngồi sang chỗ trống bên cạnh, quay qua thì nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hà.
Cô ta đang lật cuốn sổ, nhìn thấy mặt giấy trắng trơn nằm bên dưới bìa cứng, rồi lại lật thêm vài trang nữa.
“Không có tên họ và lớp.” Nguyễn Ngọc Hà nói.
Giọng nói của cô ấy rất trong trẻo, khác hẳn cái giọng khàn khàn trong video.
“Thế thì để lại đây đi, chắc sẽ có người quay lại tìm thôi.” Nữ sinh ngồi bên cạnh Nguyễn Ngọc Hà đề nghị.
Nguyễn Ngọc Hà đặt cuốn sổ vào trong ngăn bàn.
Tiết học này khá là chán, đang dạy về hóa học.
Tôi là dân văn, nên ngồi trong giảng đường này hệt như đang nghe kinh thánh.
Có điều, cảm thấy chán không chỉ mình tôi.
Bên cạnh, Nguyễn Ngọc Hà và cô bạn cũng đang gật gù liên tục. Bàn trước, có người đang cúi đầu học thuộc từ đơn, đằng sau thì có người đang giải đề toán. Có người còn đem nguyên bộ sách chuyên ngành to đùng, chăm chú học tập. Và đương nhiên, cũng có cả những bộ tiểu thuyết dày cộm.
Không có di động.
Cái không khí này, khiến tôi cảm thấy thật lạ lẫm.
Tay Nguyễn Ngọc Hà chống cằm, mắt híp lại, sau khi nhào đầu tới mấy cái thì đổi tư thế, ngả người dựa lên ghế. Đập vào mắt cô ta đầu tiên, chính là cuốn sổ tay trong ngăn bàn.
Cô ta lôi cuốn sổ ra, tùy tiện lật xem vài trang.
Bên cạnh những ghi chép dày đặc và ngay ngắn, còn có một số hình vẽ, chữ viết lung tung, ngoằn nghoèo ở những khoảng trống.
Cái thói quen này có lẽ đã bao nhiêu thế hệ học sinh không bỏ được.
Khuôn mặt Nguyễn Ngọc Hà hiện lên một nụ cười.