Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1176 : Ngăn cản (2)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Nguyễn Ngọc Hà run rẩy, rụt tay về trước ngực. Cô ta đèn nén cơn run của mình, mím chặt môi rồi khụy người xuống, co rút thân thể lại.
Tôi có thể cảm nhận được cơn đau đớn của cô ta.
Cái thứ mà cô đang nắm trong tay đầy lông, xúc cảm mềm mại, nhưng hơi thở toát ra từ bên trong nó lại khiến người cảm thấy sợ hãi.
Nguyễn Ngọc Hà há miệng thở ra một hơi thật khẽ, để lấy lại bình tĩnh.
Dần dần, cô ta đã thích ứng được với lời nguyền từ trên cái thứ ấy phát ra. Cô ta đứng dậy, lảo đảo mấy cái mới đứng vững được, quay người nhìn về phía sạp hàng nhỏ bên vỉa hè.
Đồng Soái vẫn đang bán đồ, người xem thì nhiều mà người mua thì ít.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, lại có nữ sinh móc ví.
Bàn tay đang nắm thành nắm đấm của Nguyễn Ngọc Hà đã buông ra, lòng bàn tay trống không.
Cô ta lại theo cách cũ, một lần nữa lấy trộm móc khóa nữ sinh kia đã mua.
Lần này lại là một lần đau đớn.
Đợi đến lúc Đồng Soái thu dọn hàng hóa ra về, cô ta mới thở hắt ra từng hơi thật lớn, kéo tấm thân nặng nề về trường.
Ngang qua cổng sau, có một gian phòng chứa rác. Chắc Nguyễn Ngọc Hà khá là rành rẽ về cái phòng này. Cô ta khụy người bên cạnh phòng rác rất lâu, co ro ôm lấy thân thể mình, mãi cho đến ba bốn giờ sáng, nghe thấy tiếng xe ô tô, thì cô ta mới ngẩng đầu lên.
Xe rác đến, có người xuống xe mở cửa phòng rác.
Nguyễn Ngọc Hà đi ra phía sau xe rác, đưa tay ra, trên bàn tay xuất hiện mấy cái móc khóa lông thú. Lúc cô ta định vứt những chiếc móc khóa đi thì đột nhiên khựng tay lại.
Nguyễn Ngọc Hà nhìn về phía các công nhân thu dọn rác, rồi rụt tay về.
Cô ta đứng nhìn họ bận bịu làm việc, cũng không ngại dơ bẩn. Mãi đến lúc họ dọn sạch rác trong mấy chiếc thùng rác lớn, đóng cửa nhà rác lại, cô ta lại dõi mắt nhìn chiếc xe rác xa dần.
Nguyễn Ngọc Hà đứng thẫn thờ một lát, cúi mặt nhìn mấy cái móc khóa đang nắm trên tay, rồi đi ra đằng sau nhà rác.
Ở đó có một luống cây xanh, sinh trưởng không được tươi tốt lắm.
Nguyễn Ngọc Hà đi đến vị trí trong cùng của luống cây, khụy người xuống đào một cái lỗ, chôn những chiếc móc khóa vào.
Tay ta cô dính đầy bùn đất, đen ngòm.
Nguyễn Ngọc Hà nhìn đôi bàn tay của mình một hồi, rồi uể oải đứng lên, đến bồn rửa tay bên cạnh nhà rác.
Vòi nước được vặn ra, nước chảy róc rách. Nguyễn Ngọc Hà không ngừng kì cọ lòng bàn tay, ngón tay muốn tróc cả da.
Trong danh sách, tên của Ngô Linh nằm hàng đầu.
“Chào buổi sáng, Lâm Kỳ.” Giọng của Ngô Linh rất trầm tĩnh: “Cậu biết chủ nhân của cuốn sổ là ai rồi ư?”
“À…” Tôi cảm thấy cuống họng khô rát.
“Sao vậy?”
Tôi vò đầu: “Chưa chắc chắn lắm… có điều… Mã Quốc Bình… hiện tại là Trưởng phòng Mã, phụ trách tổng thể công tác ở ban Tuyên truyền, của Phòng Di dời. Trước giờ tôi chưa hề hỏi thăm trường mà ông ấy từng học… Ông ấy…”
Tôi trình bày khá lộn xộn.
Cái khuôn mặt nghiêm túc của Trưởng phòng Mã khiến cho mỗi lần tôi nhìn thấy đều có cảm tưởng giống như thiên hạ đang thiếu nợ ông ta vậy. Còn ánh mắt của ông ta nữa, bén ngót như dao …
Tuy nói, ai cũng có một thời trai trẻ…
Không đúng, không đúng, vấn đề hiện nay không phải là thời trai trẻ của Trưởng phòng Mã.
Nếu Trưởng phòng Mã của Phòng Di dời dính đến những chuyện mà Thanh Diệp đã tiếp xúc trước đây…
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh không biết từ đâu mà đến.
“Người trong Phòng Di dời các cậu sao?” Ngữ khí của Ngô Linh cũng mang một chút ngạc nhiên, sau khi “à” một tiếng, thì nói tiếp: “Mã Quốc Bình đúng không? Tôi sẽ nhờ Nam Cung tra cứu thử. Nếu đúng là ông ta, thì tôi sẽ gửi trả cuốn sổ lại cho ông ta.”
“Như thế… ổn không?” Tôi khá lúng túng.
“Cuốn sổ thì không có vấn đề gì. Nguyễn Ngọc Hà cũng không phải ác ma. Chắc cậu đã mơ thấy cô ấy rồi đúng không?” Ngô Linh nói.
Tôi lơ đãng “Ừ” một tiếng.
Tôi chẳng giúp được gì cho Nguyễn Ngọc Hà cả.
“Tuy phải mất một thời gian khá lâu, nhưng hoàn thành được tâm nguyện của cô ấy, cũng là một cái kết tốt nhất rồi.”Chẳng biết Ngô Linh đang an ủi tôi, hay đơn thuần chỉ là nói lên thực tế.
Tôi ngắt máy, nhưng vẫn chưa bình ổn được cảm xúc.
Có điều, công việc thì vẫn phải làm.
Tôi ôm trong lòng tâm trạng khó nói đến đơn vị.
Hôm nay, Trưởng phòng Mã không đến, khiến tôi cũng thấy nhẹ cả người.