Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1177 : Cuộc gặp gỡ bất ngờ (1)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Chuyện này, tôi có chút không biết kể thế nào với đám Tí Còi.
Thông thường, sau khi xem xong hồ sơ và nằm mơ, tôi sẽ kể lại một lượt cho đám Tí Còi nghe. Nhưng chuyện lần này, lại liên quan đến một phần đời tư của Trưởng phòng Mã, nên tôi cảm thấy khá khó khăn để mở lời.
Chuyện cuốn sổ tay, kể ra cũng chẳng đáng được xem là riêng tư. Những chuyện ấy của Trưởng phòng Mã, thực ra cũng chỉ là thời trai trẻ của một người bình thường, hơn nữa, có lẽ Trưởng phòng Mã cũng không hề hay biết gì về sự tồn tại của Nguyễn Ngọc Hà.
Nhưng vừa nhớ đến khuôn mặt thường ngày của Trưởng phòng Mã, nhớ đến nội dung bên trong cuốn sổ và cả hình ảnh Nguyễn Ngọc Hà nâng niu cuốn sổ, tôi thực sự không thể cất lời nổi.
“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi chắc đã nhận ra sự kì lạ của tôi, nên hỏi thăm.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi vẫn kể lại nội dung bộ hồ sơ, nhưng không hề nhắc đến cuốn sổ và Trưởng phòng Mã.
Tí Còi kinh ngạc nói: “Thế cũng được? Thế chẳng phải là những lời nguyền lăng nhăng đều có thể phát huy tác dụng sao?”
“Tình huống chuyện này cũng tương tự như sự kiện ‘ma chú tình yêu’ nhỉ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Câu hỏi này khiến tôi phải ngẫm nghĩ lâu hơn một chút.
Câu chuyện của Lưu Thắng Huyền, Cố Quân Trạch và cả Trần Giai nữa, trong đó có một tình tiết, đó là Lưu Thắng Huyền đã dùng một lời nguyền tình yêu gì đó, để người yêu chỉ thuộc về riêng mình. Và cũng vì uẩn khúc này, mà Lưu Thắng Huyền mới nhận ra được sự khác thường của Trần Giai, chạy đến cầu cứu Thanh Diệp. Bằng không, thì âm mưu của Cố Quân Trạch và Trần Giai chắc chỉ có trời biết đất biết, chứ chẳng còn ai biết nữa.
Tôi hơi tán thành cách nhìn của Trần Hiểu Khâu.
E là, lời nguyền tình ái vớ vẩn kia, cũng vì sự biến đổi của thế giới, Ông Trời bị điên, mới có thể dễ dàng phát huy tác dụng như thế.
Đến giờ cơm trưa, Ngô Linh gọi điện đến, xác nhận thân phận của Trưởng phòng Mã.
“Mã Quốc Bình, năm 1990 thi đậu vào trường đại học Giao thông Dân Khánh, chuyên ngành Quản lý Kinh tế, sau khi tốt nghiệp thì vào công tác trong bộ máy chính quyền Dân Khánh. Có lẽ đúng là ông ta rồi. Trong danh sách học sinh của mấy khóa đó, chuyên ngành Quản lý Kinh tế chỉ có mình ông ta là có tên Mã Quốc Bình.” Ngô Linh nói.
Tuy đã sớm biết trước cái kết quả này, nhưng khi nghe Ngô Linh xác nhận, lòng tôi vẫn trào ra một cảm giác thật khó tả.
Tôi khá ngạc nhiên.
Phòng Di dời làm sao lại có học sinh ở đây?
“Chào các anh chị.” Cô bé ngượng ngùng gật đầu.
“À, chào em, em là…” Tôi chào hỏi.
“Em là con gái của Trưởng phòng Mã đúng không?” Gã Béo lên tiếng trước.
Tôi nhớ ra rồi, cô con gái đang học cấp hai hay cấp ba gì đó của Trưởng phòng Mã đến đây. Trước đó nữa, hình như cũng có thấy Trưởng phòng Mã chia sẻ ảnh gia đình trong vòng bạn bè của mình.
Có điều, tôi không ấn tượng mấy về những chuyện này.
Cô bé gật đầu.
“Em đến chờ Trưởng phòng Mã hả? Hôm nay Trưởng phòng Mã có đến ư?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Vâng, cha đến gặp hai phóng viên, có buổi phỏng vấn gì đó ạ.”
“Em có muốn vào văn phòng bọn chị ngồi không?” Quách Ngọc Khiết mời.
Khu vực văn phòng của Phòng Di dời khá nhỏ. Tòa lầu này chủ yếu là các văn phòng do bên Trung tâm An sinh Xã hội quản lý. Phòng Di dời được thành lập lâm thời, chiếm dụng một tầng ở đây. Cho nên cũng chẳng có phòng tiếp khách riêng. Có những cuộc họp lớn, còn phải mượn phòng họp của Trung tâm An sinh Xã hội để dùng.
Bé gái đứng trên hành lang thì sẽ có chút ngượng ngùng.
Cô bé lắc đầu: “Em chờ ở đây là được. Họ cũng sắp kết thúc rồi ạ.”
Nói đến đây, cửa phòng họp ở bên kia mở ra, Trưởng phòng Mã bước ra trước, theo ngay đằng sau chính là phóng viên Viên.