Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1185 : Tương lai
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Đây là một chuyện khiến người ta phải đau đầu.
Còn đau đầu hơn cả gặp phải hôn quân khi sống trong thời cổ đại.
Dù cho có phất cờ khởi nghĩa, thì biết đi đánh ai đây?
Từ trong giọng điệu của Ngô Linh, tôi đã nghe ra được một sự bất lực.
Sự tình đã phát triển đến mức này, thì cũng thật khó để nói rõ, là Ông Trời muốn tiêu diệt hết mọi hiện tượng quái dị, hay là muốn mọi hiện tượng, sự vật quái dị lộ diện công khai trước mắt bàn dân thiên hạ. Nếu đổi lại là mấy trăm năm trước, thì chắc là khả năng thứ nhất. Nhưng với tình trạng hiện tại, có lẽ nó sau khi suy tính, đã thay đổi hướng nghĩ của mình; mà cũng có khả năng là nó thật sự đã mất hết lý trí, đang làm bậy.
Trong đầu của tôi, Ông Trời luôn có hình ảnh của một lão già điên khùng, giống như trong phim ảnh. Và bây giờ thì vẫn vậy.
“Đại khái tình hình là như vậy đấy. Bây giờ thì còn dễ nói, có lẽ là thuộc về… trong tầm khống chế. Chỗ chúng ta cũng vậy, người trong giới vẫn trong giai đoạn khá lý trí. Nhưng nếu sự tình tiếp tục phát triển, có khả năng sẽ sản sinh ra một số tư tưởng mới. Ví dụ như hiện nay, những người bắt ma thuộc trường phái cực đoan đã bắt đầu gây ra một số động tĩnh rồi. Họ muốn tiêu diệt mọi hiện tượng quái dị, đồng thời còn mở rộng phạm vi sang những người bình thường có tiếp xúc với chuyện quái dị nữa. Trong đó, kẻ có âm mưu, có dã tâm cũng không hề ít. Còn trong nước, có những môn phái, gia tộc còn truyền thừa đến nay đã muốn công khai thông tin, nhưng vẫn còn khá lo ngại, sợ rằng sau khi một số lượng lớn người bình thường biết được chân tướng, sẽ sản sinh ra những ý niệm và linh hồn mới. Giai đoạn này, chuyện mà mọi người đang làm chỉ có hai hướng; một là khống chế dư luận, hai là đang thương lượng xem, có nên thêm vào bên trong các đồ gia dụng một số bùa hộ thân hay không; hoặc trên các công trình công cộng, có nên lắp thêm lên đó những lá bùa có tác dụng trừ tà hay không.” Ngô Linh giải thích cho tôi thế cục hiện tại.
Tôi thấy cả hai hướng đều rất tốt, hơn nữa đều khả thi.
Nhưng nếu bắt tay vào tiến hành, chung quy vẫn cần phải có thời gian và nhân lực.
“Cô cũng muốn giúp một tay?” Tôi hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có ai biết tình hình của chúng tôi.” Ngô Linh nói: “Đại khái người trong giới chỉ nghĩ rằng, Huyền Thanh Chân Nhân đã liên hệ được với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn đang bị nhốt ở một nơi nào đó, chưa ra được.”
“Một dị không gian nào đó?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngô Linh trả lời: “Những gì tôi thăm dò được, phần lớn là liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân, ngoài ra thì đi theo con đường nặc danh. Chúng ta tốt nhất đừng nên ra mặt, tránh Diệp Thanh dẫn đến những phiền phức không cần thiết. Vì vốn dĩ trong giới, anh ấy không được nhìn bằng đôi mắt thiện cảm lắm.”
Tôi nghĩ đến tình trạng của Diệp Thanh, cảm thấy hơi trầm trọng.
Từ xưa đến nay, tôi chưa hề nghĩ Ông Trời ở trên cao kia có lòng xót thương đối với loài người. Có thể cũng có, nhưng nó chỉ có chút xíu. Có thể giết một hai người mà không do dự và giết chết cái đám người như chúng tôi, lại càng không cần phải do dự.
Nó tuyệt không cần loài người đông đảo đến thế.
Đầu tôi bắt đầu đau buốt từng cơn.
Tiếng hơi thở của Ngô Linh từ trong điện thoại truyền vào tai tôi.
“Suy nghĩ của cậu rất có lý.” Ngô Linh nói: “Chúng tôi vẫn luôn cảm thấy, Ông Trời đang duy trì sự cân bằng của thế giới này. Chúng ta chỉ là một quả cân trong bàn cân này, một phần trọng lượng trong cán cân của trời đất. Nó sẽ không mấy nặng lòng với những cá thể đơn độc như chúng ta. Cho nên… tiếp đến sẽ tàn khốc lắm đây…”
Không phải thiên thạch va vào trái đất, không phải băng hai cực tan chảy khiến nước biển dâng cao, cũng chẳng phải núi lửa phun trào, mặt đất nứt toạc…
Ngày tàn của thế giới này sẽ như thế nào?
Bất chợt tôi nhớ đến cảnh tượng khi tôi mơ thấy người dẫn đường.
Công trường hoang phế, quái vật to lớn, hồn ma mặc tình giết chóc và cả con đường đến suối vàng tịch mịch…
Tâm trạng trốn chạy trong tuyệt vọng…
Thoáng chốc, tôi lại nhớ đến đại lộ kì quái kia. Tài xế taxi, hình như tên Tống Tạng thì phải? Người này lái xe chạy trên con đường ấy, vận chuyện thi thể cho người ta và cũng đưa tiễn một hồn ma kì lạ…
Có khả năng, đó chính là viễn cảnh của tương lai.
Ý niệm vừa trào lên trong đầu, trước mắt tôi chợt tối sầm lại.