Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1186 : Chỉ vì đôi này
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Cảm giác quen thuộc bây giờ đã xuất hiện.
Tôi nghe thấy tiếng khóc, rất nhỏ và rất nhẹ, hình như đang cố nén lại cảm xúc. To rõ hơn là giọng của một người đang lắp bắp diễn thuyết. Có lẽ đó là một người đàn ông, giọng nói vừa ngập ngừng, vừa nghẹn ngào, không được lưu loát.
Tôi không hiểu rõ ông ta đang nói gì. Những từ ngữ ấy, mỗi chữ tôi đều hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau, thì trở thành một chuỗi âm thanh lờ mờ.
Gần hơn nữa, đó là tiếng khóc nghẹn ngào.
Một lát sau, có giọng nói vang rõ hơn thay thế người đàn ông kia. Lần này thì tôi nghe hiểu, có micro, có dàn âm hưởng, có MC đang dẫn chương trình.
Những người xung quanh đều bắt đầu động đậy.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc đám tang và bây giờ cũng đã nhìn rõ khung cảnh xung quanh và ý thức đã trở nên rõ ràng.
Trước mặt là lưng của một cô gái, tóc dài ngang vai.
Tôi lách qua một bước, nhìn thấy đối tượng nhập vào của mình.
Vương Minh Lệ.
Nhìn ra phía trước nữa, người đi ngay trước mặt Vương Minh Lệ là Chử Lan.
Lại qua đầu qua, có thể trông thấy di ảnh được đặt trong vòng hoa - của Thang Trác Hy.
Bức di ảnh này chắc là ảnh trên giấy tờ. Thang Trác Hy nhìn vào rất chín chắn, trang điểm đơn giản, khá là khác với với mấy lần tôi đã gặp, nhưng nhìn giống hơn hình trong danh sách mà Ngô Linh gửi cho tôi.
Những người đó đi quanh quan tài của Thang Trác Hy, vừa đi vừa khóc.
Tôi nhìn thấy Chử Lan đang lau nước mắt và cũng nhìn thấy Vương Minh Lệ đang ở đằng trước, nắm lấy tay của Chử Lan, mắt cũng ngấn lệ.
Tôi không thấy đau lòng mấy, mà chỉ cảm thấy một sự tê dại.
Đám đông đang đi, tôi vẫn chưa thấy hình dạng của Thang Trác Hy trong quan tài. Nhưng có lẽ rất kinh khủng, tôi vẫn còn nhớ bộ dạng thi thể của cô ta.
Luồng hơi thở chẳng lành ấy, bây giờ vẫn đang lượn lờ trong linh đường. Có điều, nó không chỉ được phát ra từ xác chết, nó phát ra từ Chử Lan và Vương Lệ còn đậm đặc hơn. Thang Trác Hy chết rồi, hồn ma chắc đã đến Địa Phủ, nhưng thi thể của cô ta vẫn còn vết tích sót lại của lời nguyền.
Như Ngô Linh đã nói, có giết chết họ cũng chẳng có kết quả gì.
Tôi không biết mình có thể làm được gì và nên làm gì.
Xem một vở kịch ư?
Chử Lan đang khóc lóc đầy thương xót.
Cô ta có biết mình đã hại chết Thang Trác Hy, hại chết Tôn Gia Duyệt và cả Nguyễn Ngọc Hà hay không?
Mà có lẽ không thể trách Chử Lan được. Cô ta hoàn toàn không có ý hại người. Cô ta chỉ là ôm trong lòng tâm tình thiếu nữ, chỉ muốn có được một lời chúc phúc, để mối tình thầm mến thời thanh xuân của mình, sẽ phát triển và đi đến kết quả.
Tôi cảm thấy khá buồn nôn và chóng mặt, bất giác lùi ra sau.
Nghi thức tiễn biệt di thể đã kết thúc.
Người tỏ ra đau đớn nhất là một phụ nữ trung niên, bà ta đang khóc to.
Lát sau, tôi nghe thấy tiếng của Chử Lan.
Quay lại thì thấy cô ta đã xuất hiện ngay trước cửa.
Cô ta bàng hoàng thảng thốt, gào tên của Vương Minh Lệ, rồi lầm bầm: “Không thể nào, cậu ấy đâu có bệnh tim đâu.”
Thân thể Chử Lan run rẩy, đứng không vững nữa, vịn tay vào khung cửa rồi khụy xuống sàn.
Tôi ngẩng lên, nhìn về phía một người đang đi ra khỏi đám người đang tản ra kia. Luồng hơi thở chẳng lành ấy…
“Chử Lan?” Người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc kêu lên.
Chử Lan quay lại, chỉ phát ra một tiếng “a” hoàn toàn vô nghĩa.
“Em, là bạn của em à…” Người đàn ông nhìn vào trong nhà vệ sinh.
Nước mắt của Chử Lan đã lăn dài.
Xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế cũng hỏi về Vương Minh Lệ.
Chử Lan run rẩy, lí nhí nói: “Tôi là bạn của cô ấy. Tôi… tôi cũng không biết cô ấy mắc phải bệnh di truyền gì… Chưa bao giờ nghe cô ấy nói. Tôi có số của cha mẹ cô ấy.”
“Thế cô đi theo luôn nhé. Liên lạc với cha mẹ của cô ấy đi. Người đã sắp không xong rồi.” Bác sĩ kiểm tra một lượt, lạnh lùng thông báo.
Chử Lan loạng choạng, hình như đang bị choáng.
Tôi nhìn thấy ánh nhìn của cô ta khẽ di chuyển, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Em chỉ có một mình thôi à?” Người đàn ông quan tâm hỏi.
Chử Lan đờ đẫn gật đầu.
“Thế anh đi với em qua bên đó luôn nhé.” Người đàn ông nói.
Sắc mặt của Chử Lan trở nên trắng bệch.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt của Chử Lan, rồi thình lình biết được câu trả lời mình muốn biết khi nãy.
“Cái chết của cô, cũng chỉ vì cái đôi này thôi à.”
Không phải tôi nói.
Tôi quay lại, thì nhìn thấy con ma đó. Không biết từ lúc nào, anh ta đã đến đây, vứt điếu thuốc, bên cạnh còn có thêm một cái bóng.
Vương Minh Lệ…
“Bạn của cô sao lại lừa cô thế? Hay là cưỡng ép, ếm lời nguyền vào cô?” Người đàn ông cất giọng uể oải hỏi.
Anh ta khiến tôi nhớ đến Cổ Mạch, nhưng Cổ Mạch thì khác. Bộ dạng của anh ta chỉ đơn thuần là đi xem trò lạ thôi, trong giọng điệu không hàm ẩn sự châm chọc, mà chỉ là hiếu kì.
Vương Minh Lệ đang run rẩy, nhưng khác với Chử Lan, cô ta run vì tức giận.