Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1188 : Di nguyện (2)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Luồng hơi thở trên người Vương Minh Lệ đã phát sinh biến hóa.



Loại ác khí của ác ma đã phát tán ra.



Cánh tay mờ ảo của cô ta ấn lên khuôn mặt người đàn ông.



“Chính là anh ta…” Cô ta lặp lại câu nói ấy một lần nữa, di chuyển cánh tay xuống dưới cổ họng đang lộ ra của anh ta.



Bàn tay thuộc về ma quỷ ấn lên cổ người đàn ông, các ngọn tay siết lại.



“Ặc!” Người đàn ông bóp chặt cổ mình, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ bình thường sang tái mét.



Chử Lan ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh ta, hoảng hốt hỏi, “Sao vậy? Anh làm sao vậy?”



Người đàn ông hoàn toàn không thể trả lời được, đôi bàn chân giãy giụa, đôi tay kéo vùng cổ của mình, bộ dạng như đang không thể thở được.



“Bác sĩ! Có ai không! Có ai ở đây không!” Chử Lan kinh hoàng la lên.



Ở đây chắc là gian nhà xác của bệnh viện.



Từ sau cánh cửa bên kia đầu của dãy hành lang, nhanh chóng có người mặc áo blouse trắng chạy ra. Họ trông thấy bộ dạng của người đàn ông xong, đều tỏ ra hoảng hốt, luống cuống tiến hành cấp cứu.



“Các vị có phải đã đến chỗ nào đó không? Từ nước ngoài trở về, có trải qua kiểm dịch chưa?” Bác sĩ đanh giọng chất vấn, trong giọng nói còn kèm theo sự cảnh giác.



Sắc mặt Chử Lan cũng tái mét như người đàn ông: “Không, sao lại… anh ấy… đâu có giống…”



“Đưa đi trước đã, đưa đi cấp cứu mau.” Một bác sĩ khác la lên: “Ai đó đẩy giường lại đây!”



Chử Lan đã ngã quỵ xuống.



Tôi nhìn qua Vương Minh Lệ.



Trên mặt của cô ta là vẻ điên cuồng, hệt như đang phát rồ. Hình như cô ta đang chìm đắm trong cảm giác trả thù, mất hết lý trí, biến thành một con ác ma chân chính.



Chợt có một cánh tay chụp lấy cổ tay của Vương Minh Lệ.



Tôi quay phắt lại, nhìn thấy Tháng Mười. Tôi kinh ngạc.



Tôi vốn là nhập vào trên người Vương Minh Lệ, nói đúng hơn là nhập vào linh hồn cô ta. Có lẽ Vương Minh Lệ di chuyển theo thi thể của mình và còn có khả năng là do ảnh hưởng của lời nguyền kia nữa. Nhưng cái người tên Tháng Mười này là sao đây? Sao anh ta lại đến đây?



Tôi quan sát âm khí trên người Tháng Mười, rất bình thường, giống hệt lúc ở nhà tang lễ, loại âm khí nhàn nhạt. So với ác ma, thì anh ta giống một loại du hồn hơn, hoàn toàn không mạnh lắm.



“Người đó, là mẹ cô đúng không?” Tháng Mười nói.




Vương Minh Lệ nhìn qua Tháng Mười.



“Ma mà giết người sẽ bị trừng phạt. Ừ… trừng phạt rất nặng…” Tháng Mười tỏ vẻ như đã bỏ cuộc, lát sau vẫy tay chào Vương Minh Lệ: “Tôi về đây.”



Và thân ảnh của anh ta cứ thế biến mất.



Tôi cảm thấy càng kinh ngạc hơn.



Vương Minh Lệ không chút động lòng về lời anh ta nói. Cô ta chờ cha mẹ mình trở ra, hỏi han Chử Lan về chuyện đã qua, làm thủ tục với bệnh viện, nhờ người đưa thi thể của mình về nhà tang lễ, chờ làm lễ truy điệu.



“Đang khỏe mạnh bình thường… Trước giờ tôi không hề biết sức khỏe nó không ổn, tim có bệnh… Tôi đã nhắc nó biết bao nhiêu lần, là đừng có thức khuya, đừng cố sức… Tôi…”



“Được rồi, được rồi…”



Hai vợ chồng bật khóc, những lời trách móc Vương Minh Lệ kia, hệt như cha mẹ thường ngày rầy la con nhỏ. Thoáng chốc, hai người họ đã khóc đến lả đi.



Chử Lan chào họ rồi rời đi.



Tôi cứ ngỡ Vương Minh Lệ sẽ đi theo cha mẹ của mình, không ngờ cô ta đứng yên một lát, rồi đuổi theo Chử Lan.



Tôi không cảm nhận thấy tậm trạng của Vương Minh Lệ lúc này. Tâm trạng báo thù hình như đã tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến kì lạ.



Chử Lan đi được một đoạn rất xa, hoàn toàn không có chủ đích, mãi đến lúc sực tỉnh, thì mới dáo dác nhìn quanh, rút điện thoại ra tra bản đồ. Cô ta tìm kiếm một hồi lâu, đứng ngớ ra trên đường, rồi lại đăng nhập phần mềm gọi taxi, đặt xe rồi đứng chờ.



Đôi mắt cô ta hoàn toàn đờ đẫn.



Mãi đến lúc điện thoại đổ chuông, do tài xế gọi qua xác định vị trí, cô ta mới sực tỉnh.



Sau khi lên xe, cô ta lại rơi vào trạng thái thẫn thờ.



Chiếc xe chạy đến khu dân cư mà cô ta đang sống. Chắc cô ta đang sống cùng cha mẹ, nhưng trong nhà đang không có ai.



Chử Lan vào phòng ngủ, vừa quay qua, cô ta liền nhìn một mảnh giấy màu hồng phấn được dán trên kính.



Tay run run, cô ta gỡ miếng giấy xuống, thân thể theo đó run lên bần bật.



Tôi trông thấy cô ta từ từ xoay cổ tay, lật ngược tờ giấy lại. Mặt sau của tờ giấy, có một vệt máu, tay của cô ta có dính máu tươi.



Chử Lan la lên một tiếng, vừa thả tay ra, tờ giấy rớt xuống sàn.



Vết máu vẫn chưa khô, nhưng sau khi tay Chử Lan chạm vào, những hình vẽ vẫn không hề bị mờ đi chút nào. Phần khung viền ở chính giữa tờ giấy, đã xuất hiện ba cái tên, Tôn Gia Duyệt, Thang Trác Hy và Vương Minh Lệ, tất cả đều được viết bằng máu.