Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1189 : Di nguyện (3)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Chử Lan nhấc tay lên, sụp đổ mà gào thét.
Cô ta phóng ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh rồi không ngừng xả nước rửa vết máu trên tay, nhưng hình như không có tác dụng. Trên tay Chử Lan đang có một vệt hồng, giống như vết máu còn sót lại, những cũng giống như do cô ta kì rửa mạnh quá nên gây ra như thế. Chử Lan nghĩ là khả năng đầu. Nên cô ta liên tục cọ rửa, nước mắt rơi xuống, chỉ còn lại tiếng la đầy sợ hãi là vẫn tiếp tục vang lên.
Cuối cùng, hình như nhớ ra gì đó, cô ta cầm chai nước rửa tay trên bồn rửa lên. Đôi tay giờ đã có thêm bọt, nhưng sau khi rửa sạch bọt, trên tay vẫn còn vết đỏ. Vì vậy nên quá trình này lại liên tục lặp lại.
Tôi quay trở lại phòng của Chử Lan, cúi đầu nhìn tờ giấy trên sàn.
Nhìn kĩ thì những vết máu kia không phải do người ta viết lên, mà từ một mặt khác thấm qua. Máu thấm vào giấy, sau đó thấm ra mặt sau. Chỉ có điều, nhưng vết máu này đã phát sinh sự biến hóa ảo diệu, hoàn toàn không bị ngược. Chữ kí giữa khuôn viền và chữ trên mặt chính tờ giấy giống nhau như đúc.
Trong phòng vệ sinh vang lên một vài tiếng động.
Tôi đứng dậy đi qua bên đó, trông thấy Vương Minh Lệ đang cười, một nụ cười kì quái. Khóc mà không phải khóc, cười cũng chẳng phải cười. Vẻ mặt cô ta méo mó và tâm trạng cũng đang méo mó.
Chử Lan vẫn đang rửa tay, nhưng hình như đã dùng hết nước rửa tay rồi. Tay cô ta trơn bóng, không biết đã bôi thứ gì lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn, trông thấy trên nền gạch có một chai… nước lau… là nước lau kính.
Tôi vội quay qua nhìn Chử Lan.
Cô ta đã đổ nước lau kính lên trên tay, nhưng màu da tay lại trở nên đỏ đậm hơn.
Chử Lan hét một tiếng, hay tay đè lên bồn rửa, thở hồng hộc, lát sau lại mở tủ tìm kiếm gì đó.
Cô ta đổ thẳng nước tẩy bồn cầu màu xanh lên tay mình, kì cọ da tay. Bộ dạng điên loạn này, hệt như đang bị trúng tà.
Tôi khá nghi ngờ, rằng Vương Minh Lệ đã làm gì đó, nhưng tâm trạng của cô ta tuy đang vặn vẹo, nhưng đây là loại vặn vẹo mà lại ổn định, âm khí của cô ta cũng đang ổn định.
Cả hơi thở của lời nguyền trên người Chử Lan hiện tại cũng không phát sinh biến hóa.
Chử Lan lại rửa tay lần nữa, trong bồn rửa xuất hiện một vệt lỏng màu đỏ. Tay cô ta đã có vết thương, không biết là do loại nước tẩy kia làm cho da bị bong tróc, hay do chính cô ta kì cọ mà ra.
Điện thoại trong túi áo Chử Lan đổ chuông. Người gọi đến rất kiên trì. Tiếng chuông vừa ngắt, là điện lại ngay.
Chử Lan bật khóc thành tiếng, không còn kì cọ bàn tay nữa, mà chỉ dùng nước mắt để rửa đôi tay mình.
Hồi lâu, tiếng chuông điện thoại không biết là đã đổ bốn hay năm lần rồi, cô ta mới khóa van nước, đôi tay ướt nhẻm móc điện thoại ra.
Trên màn hình không có tên người gọi, mà chỉ có một chuỗi số.
Nhưng Chử Lan không bận tâm, nghe máy ngay.
Vệ sinh, thay đồ, ăn sáng, lên xe buýt…
Tôi nhớ đến chuyện trong giấc mộng, bèn nhắn tin cho Ngô Linh.
Tuy Nam Cung Diệu có lẽ đã tra được thông tin về cái chết của Vương Minh Lệ, nhưng tôi vẫn phải kể lại một lượt, rồi nhắc đến hồn ma Tháng Mười trong nhà tang lễ.
Anh ta khá khác thường.
Có vẻ là vô hại, nhưng ai biết được trải qua một khoảng thời gian nữa, anh ta có bị mất tự chủ hay không?
Tin nhắn Ngô Linh trả lời tôi chỉ vỏn vẹn: “Biết rồi.”
Đến văn phòng, tôi kể lại chuyện của Chử Lan và Vương Minh Lệ.
“Nếu vậy, Đàm Văn Thụy…” Trần Hiểu Khâu đột nhiên nhìn qua Tí Còi.
“Gì vậy?” Tí Còi ngơ ngác: “Anh chưa hề làm những chuyện như thế. Còn…”
Nói đến đây, sắc mắt của Tí Còi khẽ biến đổi.
Trần Hiểu Khâu định nói tiếp nhưng lại thôi.
Quách Ngọc Khiết nói ngay: “Bạn gái cũ của anh chắc chắn là trong tình trạng nguy hiểm đó! Chẳng phải cô ta thích mày mò những thứ này sao? Anh có cần, e hèm…”
Bạn gái cũ là một mối quan hệ rất tế nhị, mà nói chuyện về quái dị cũng là một chuyện rất tế nhị.
Vẻ mặt Tí Còi đã trở nên biến ảo khó đoán.
“Vẫn phải nói một tiếng.” Gã Béo vỗ vỗ vai Tí Còi.
Tí Còi đứng bật dậy: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Dứt lời, cậu ta chạy ra ngoài ngay lập tức.
Trần Hiểu Khâu nói: “Điều em muốn nói, thực ra không phải chuyện đó.”
Tôi, Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đồng loạt nhìn qua Trần Hiểu Khâu.
“Nếu như, với tình hình hiện tại, các loại vu thuật đều rất dễ dàng thành công. Nhưng đổi lại, như thế chẳng phải năng lực của Đàm Văn Thụy càng được phóng đại cấp vô hạn sao?” Trần Hiểu Khâu cực kì nghiêm túc nói: “Mọi người thấy, anh ấy có thể tự mê hoặc mình không? Nói cách khác, nếu chúng ta cùng gạt anh ấy thì khá là hiệu quả đúng không?”