Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1192 : Mã số 040 - Vị trí tử vong (2)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Ngày 5 tháng 1 năm 2007, đi đến đường Quảng Phổ để điều tra. File video 04020070105.avi.



Mở đầu video là hình ảnh hỗn loạn nơi đường phố.



Địa điểm quay video này chỉ là một con đường rất bình thường, dọc bên trái là các cửa tiệm, bên phải là con đường. Dưới lòng đường có những chiếc xe đang chạy vụt qua, còn những người đi trên vỉa hè thì lại mang nhiều nét mặt khác nhau.



Có người đang chạy về hướng này, như là đang tránh né gì đó; Có người thì thét lên, chạy thẳng xuống đường, xém tí nữa là bị tông trúng; Cũng có người đứng yên tại chỗ, ló đầu nhìn về phía trước, hoặc cũng có người chỉ liếc sơ qua rồi đi thẳng.



Ống kính dịch chuyển về phía trước với tốc độ nhanh hơn, đi ngược chiều với dòng người, đi đến chỗ đám đông phía trước.



“Xin nhường đường. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Ngô Linh kêu lên.



Sau đó, Lưu Miểu cũng la lên.



Có một bàn tay chen vào trong đám đông.



Đám đông vây thành vòng tròn, ở giữa có một người đang nằm nghiêng mình dưới đất. Cơ thể người đó cuộn tròn lại một cách tự nhiên, trông như đang ngủ say, tư thế thả lỏng. Chỉ là lúc này, người đó đang trừng to mắt. Trong mắt đỏ rực, máu tràn ra. Ở phần bụng của người đó có cắm một con dao, máu tươi tuôn ra liên tục từ miệng vết thương. Người đó nằm im bất động, trông có vẻ như là vừa mới chết thôi.



Có rất nhiều người đang gọi điện kêu xe cấp cứu, còn có người đã báo cảnh sát rồi.



“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại chết? Do ai giết?” Tiếng của Lưu Miểu lấn át cả tiếng bàn tán xôn xao xung quanh.



Ở bên cạnh có người trả lời: “Không phải, là tự sát đấy. Lúc nãy có người nhìn thấy, đang đi trên đường đột nhiên rút dao ra. Còn tưởng là cậu ta định giết ai, thật không ngờ...”



“Ra tay thật dứt khoát, không có chút do dự nào, đâm thẳng vào bụng mình.”



“Tôi thấy cậu ta còn khuấy khuấy vài vòng cơ.”



“Ý...”



“Xung quanh người này có phải có một vòng... Cái vạch màu trắng này là gì vậy?”



Trong đám đông đã có người rời khỏi đó rồi nên có thêm chỗ trống, cũng có thể là do mây đã trôi đi chỗ khác. Cái bóng của người này có sự thay đổi, để lộ một đường vạch trắng xung quanh cơ thể.



Âm khí thoát ra từ cái vạch màu trắng này.



Trên người nạn nhân cũng có âm khí, nhưng không dày đặc lắm.



Người kêu lên phát hiện ra, nhưng câu hỏi nghi vấn đó không thu hút sự chú ý của nhiều người lắm.



Tiếng còi xe cảnh sát đang dần tiến gần, đám đông lại bắt đầu tụ tập lại.



Ống kính không còn quay về phía nạn nhân nữa. Hình như đám người Thanh Diệp đã lui ra khỏi đám đông. Ống kính quay xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.



“Chạy mất rồi!”



Đây là tiếng của Diệp Thanh.




“Tụi em có vẽ tranh à. Tụi em vẽ gì vậy?”



“Vẽ gà con, vẽ hình người nhỏ...”



“Hình người trông như thế nào?”



“...”



“Em đừng sợ. Nói cho chị biết, hình người đó ra sao vậy?”



“Cha em không cho nói ra. Bảo là không được vẽ hình người như vậy...”



“Cửu Cửu!”



“Mẹ!”



“Có chuyện gì vậy? Các cô cậu không phải người sống trong khu dân cư này đúng không?”



“Chào bà. Chúng tôi đến từ Dân Khánh. Thực ra, chúng tôi có một chuyện muốn hỏi thăm.”



“Chuyện gì?”



“Khoảng thời gian trước, ở Dân Khánh có xảy ra một vụ tự sát. Ngay chỗ nạn nhân nằm có một vạch kẻ màu trắng.”



“Tôi không hiểu ba người đang nói gì.”



“Con của bà chắc đã thường xuyên tiếp xúc với một con quái...”



“Các người đừng nói bậy bạ! Nếu các cô cậu mà nói thế nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”



“Cho dù bà không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tạm thời chưa ai biết năng lực của con ma đó là như thế nào. Có thể con của bà là người biết rõ nhất. Bà không lo sao?”



“...”



“Khi gặp phải vấn đề, cách làm tốt nhất là giải quyết nó, đúng không? Đây là đạo lí mà người lớn thường hay dạy cho trẻ em. Lúc nãy tôi có nói qua vài câu với con bà, con trai bà cũng đã hiểu chuyện rồi. Cứ mãi phủ nhận sự tồn tại của nó như vậy không phải là một giải pháp tốt. Em tên Cửu Cửu, đúng không? Có thể nói cho chị biết, tại sao em lại vẽ hình người dưới đất vậy?”



“...”



“Em... Có một chị kêu tụi em vẽ đấy...”



“Chị nào? Con quen ư?”



“Chị ấy chơi chung với tụi con, còn mua đồ cho tụi con ăn...”



“Con ăn rồi sao? Con ăn đồ mà chị đó đưa cho sao? Là thứ gì vậy?”



“Snack khoai tây, chỉ có snack khoai tây thôi... Con... Con... Hức... Hu hu hu...”