Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1193 : Mã số 040 - Vị trí tử vong (3)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
“Bà đừng khẩn trương. Cửu Cửu, có thể kể cho chị nghe về cô gái đó không? Đừng khóc, em hãy nghĩ kĩ lại, sao em lại gặp được cô ta? Cô ta có nói gì không?”
“Hức... là ở trong khu dân cư. Lúc chúng em đang chơi đùa thì có một chị gái cứ nhìn về phía này. Ở bên kia, chị đó ngồi trên ghế nhìn tụi em chơi. Em... Em nhìn thấy, sau đó nói với những bạn khác. Cái chị gái đó, trước đây chưa từng gặp bao giờ, chị ấy rất đẹp. Từ Thiên Thành liền kéo tụi em đi qua chỗ chị đó.”
“Ừ. Tụi em đi tìm chị gái đó. Cô ta có tự giới thiệu mình tên gì không?”
“Không biết... Chị ấy không nói. Chị ấy chỉ cười rồi cho kẹo. Em không ăn, còn Từ Thiên Thành thì có lấy kẹo. Sau đó gặp chị đó lần nữa, chị ấy mua quà vặt cho tụi em ăn.”
“Hôm đấy cô ta đi về hướng nào?”
“Không biết ạ... cứ thế đi rồi... Từ Thiên Thành có hỏi chị ấy sống ở đâu, nhưng không trả lời.”
“Hôm sau cô ta lại tới chơi nữa sao?”
“Vâng, có mang theo quà vặt nữa.”
“Cô ta đã nói gì với tụi em vậy?”
“Không nói gì. Từ Thiên Thành cứ hỏi chuyện chị đó, chị ấy không trả lời, chỉ ngồi cười, cười lên nhìn rất đẹp. Ngoại hình cũng đẹp...”
“Ừ. Vậy bắt đầu từ lúc nào mà tụi em vẽ hình người? Cô ta nói gì với bọn em?”
“Từ Thiên Thành kéo chị ấy vào vẽ chung. Lúc tụi em vẽ thì chị ấy ngồi nhìn. Chị ấy nói là vẽ một con người... Tụi em vẽ ra rồi nhưng chị ấy bảo là không đúng. Từ Thiên Thành bảo chị ấy vẽ thử, chị ấy cũng bắt tay vào vẽ.”
“Cái hình người nhỏ đó là do cô ta vẽ ra sao?”
“Chị ấy vẽ một vòng, không có dùng sức gì mấy. Vẽ tranh dưới đất thì phải dùng sức, những viên phấn đó phải đè mạnh xuống mới được. Từ Thiên Thành vẽ lại lần nữa.”
“Đè lại theo cái hình người mà cô ta vẽ ư?”
“Dạ? Vâng. Tô lại một lần. Em cảm thấy chẳng đẹp, không có mắt, dáng người lại kì lạ. Còn Từ Thiên Thành lại khen đẹp. Cậu ta nhìn thấy chị đó đẹp nên mới khen đẹp để nịnh thôi.”
“Cô ta còn nói gì không?”
“Hết rồi. Chỉ lần đó thôi. Giọng của chị đó nghe rất hay.”
“Sau đó thì em còn gặp chị đó lần nào không?”
“Chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
“Ồ...”
... Rè... rè...
“... Lưu Hải Thanh là một người rất tốt, làm việc siêng năng, mỗi lần đều có thể hoàn thành công việc đúng hạn.”
“Ông chủ Phương, chúng tôi đang muốn hỏi về chuyện cá nhân của Lưu Hải Thanh.”
“Hả? Cái này thì tôi không biết. Tôi và anh ta chỉ tiếp xúc về mặt công việc thôi...”
“Anh ta không hề nhắc đến chuyện cá nhân của mình sao?”
“Không có. Anh ta ít khi nói chuyện với người khác, ai biết anh ta đang nghĩ gì. Các cậu muốn điều tra về cái chết của anh ta sao? Nghe nói là bị mưu sát, có phải anh ta đã gây thù chuốc oán gì không?”
“Điều này thì cần phải điều tra thêm mới biết. Nếu như ông nhớ ra chuyện gì, thì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
“Ừ... Để tôi tiễn mọi người.”
“Cám ơn.”
Cộp… cộp...
“À đúng rồi, tôi nhớ anh ta từng nói qua một chuyện.”
“Mời ông nói.”
“Anh ta có nhắc đến một người. Lúc đi ăn ơm, anh ta uống hơi nhiều, có nhắc đến một người. Hình như là có gây thù gì đó, lúc anh ta nhắc đến người này thì nghiến răng nghiến lợi, còn nở nụ cười nham hiểm nữa. Tên gì ấy nhỉ... Hừm... Lâm... Hay là Lý... Chắc là Lý, Lý Kiến, Lý Kiệm... Giống cái cách phát âm như vậy đấy. Chắc là tên này đó.”
“Anh ta có nhắc đến chuyện đó trong khoảng thời gian nào không?”
“Hình như là thời còn đi học, còn nhắc đến giáo viên gì đó. Tôi cũng nghe không rõ lắm. Lúc đó anh ta cũng đã uống say rồi.”
“Vâng, cám ơn ông.”