Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1201 : Linh hồn trói buộc

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Tim tôi đập trật đi một nhịp, đây là phản ứng theo bản năng, giờ phút này tôi không xuất hiện cảm xúc đặc biệt rõ ràng.



Lôi Âm Âm vẫn đang biến hóa, trong linh hồn cô ta hiện tại vẫn mãnh liệt phát ra một loại âm khí đầy ác ý, hoàn toàn khác biệt với trạng thái mông lung trước đó.



Nhịp tim của tôi vì thế mà tăng tốc, giống như khi xem phim điện ảnh vậy, chờ đợi nhân vật chính từ trên trời giáng xuống sau đó tiêu diệt nhân vật phản diện.



“Mấy người đang làm gì vậy!!”



Một giọng nữ chói tai phá tan bầu không khí hiện tại.



Biến hóa của Lôi Âm Âm cũng bởi vậy bị đình trệ.



Mấy đứa bé giật nảy mình, cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.



Một người phụ nữ có vẻ phúc hậu vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, những thớ thịt thừa cồng kềnh trên thân run lên một cái, cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì vừa rồi chạy đến mới biến thành dạng này.



“Mấy đứa...” Lông mày người phụ nữ dựng lên. Bà ta hung hăng nắm lấy đứa bé phía trước mình, tát vào mặt đứa bé đó.



“Oa oa!” Đứa bé khóc lớn lên.



“Ngậm miệng lại!” Người phụ nữ rống lên một tiếng, lại nhìn về phía những đứa bé khác: “Tất cả lại đây! Đứng ngay ngắn cho ta!”



Bà ấy giận không kìm được, đợi đến khi những đứa nhỏ đều đứng ngay ngắn hết, bà ta lại cẩn thận từng li từng tí đi về hướng Lôi Âm Âm.



Linh hồn Lôi Âm Âm đang nhìn xuống phía dưới.



Người phụ nữ nhìn qua, nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, mới đánh bạo cẩn thận sờ lên mạch đập của Lôi Âm Âm. Bà ta như bị điện giật thu tay về, hít vào một hơi lạnh, sắc mặt càng ngày càng thêm khó coi.



“Mấy đứa… Tất cả theo ta đi về trước đi...” Người phụ nữ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xem xung quanh, ánh mắt rơi trên người những đứa nhỏ. Bà ta không còn dám lớn giọng mắng nhiếc, những đứa bé kia cũng không dám giỡn nữa.



Người phụ nữ từ trong túi lấy điện thoại ra, bàn tay run rẩy nhấn nút gọi.




Những người khác còn có chút e ngại.



Đầu trọc xùy cười một tiếng.



Ông lão kia cắn răng một cái: “Các người thất thần làm gì! Hãy nghĩ đến con của các người bị bắt đi ngồi tù đi!”



Những người khác tỉnh táo lại, lộ ra sắc mặt tàn nhẫn, giẫm lên bãi cỏ mềm, đem thi thể Lôi Âm Âm nâng lên.



Lôi Âm Âm đột nhiên vươn tay, thân thể như là bị một cỗ lực lượng vô hình ghìm chặt. Cô ta đau đớn kêu lên một tiếng, cuộn lại thân thể. Trong tầm mắt của cô ta, vết sẹo trên mu bàn tay biến thành màu đỏ thẫm, giống như là đang phát sáng.



Cô ta bất lực vùng vẫy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này mang theo thi thể của mình rời đi.



Cô ta nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của bọn họ, phát ra tiếng gào thét.



Nhưng cái này không có bất kỳ tác dụng gì.



Tôi biết, Lôi Âm Âm bị trói buộc tại nơi này. Cô ta không có bất kỳ biện pháp nào thoát thân.



Từ giờ khắc này bắt đầu, suy nghĩ của Lôi Âm Âm trở nên hỗn loạn.



Hận thù chiếm cứ toàn bộ tư duy của cô ta, trong đầu không ngừng hiện ra khuôn mặt của những người kia.



Ba người đàn ông bắt cóc, người đi đường coi thường tiếng cầu cứu, những đứa trẻ trêu đùa, những nam nữ già trẻ nguyền rủa cô ta kia...



Suy nghĩ của cô ta không ngừng cuồn cuộn, vết sẹo trên người khi thì sáng lên, khi thì ảm đạm.



Cũng không biết là qua bao lâu, cô ta cảm thấy một loại hơi thở không giống bình thường.



Một loại hơi thở tương tự cô ta, hơi thở hận thù...