Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1202 : Hành trình báo thù (1)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Loại hơi thở này rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người khác không dám xem nhẹ.



Tôi cũng không rõ đây là giác quan của Lôi Âm Âm, hay là năng lực của tôi tăng lên. Tôi có thể phân biệt được chủ nhân của loại hơi thở tràn đầy hận thù này không phải là hồn ma, mà là con người.



Thần trí của Lôi Âm Âm trở nên rõ ràng. Tầm mắt của cô ta cũng được mở rộng ra. Không còn chỉ là sương mù dày đặc đỏ như máu.



Tầm mắt sau khi được mở rộng, cô ta liền thấy rõ được cảnh tượng xung quanh.



Nơi cô ta bị vứt xác là một sườn núi nhỏ. Không phải sườn núi cao, vốn là một nơi mọc đầy cỏ xanh, hiện tại thì có thêm không ít hoa dại.



Nơi xa xa là dòng nước của Thiên Hà, dòng nước róc rách, chảy xuyên qua tòa thành thị nhỏ này.



Thật ra cảnh sắc nơi đây rất đẹp, nhưng Lôi Âm Âm lại không có tâm trạng thưởng thức.



Cô ta chầm chậm quay đầu, nhìn về người đàn ông ở phía trước.



Người đàn ông đó quay lưng lại với Lôi Âm Âm, đang thấp giọng chửi mắng.



“... Mày là cái gì chứ… mà dám đoạt lấy vị trí của tao… đồ phá hoại… một đám ngu ngốc… cái đó vốn dĩ thuộc về tao… “



Lôi Âm Âm không nghe được hết tiếng chửi mắng kia, nhưng cô ta chỉ nghe được đôi câu vài lời, cũng có thể đoán ra nội dung.



Oán khí của người đàn ông kia dường như sắp tràn ra từ thân thể.



Cả người Lôi Âm Âm cư nhiên lại vì thế mà trở nên nhẹ nhõm.



Tôi nghe được tiếng nói chuyện khàn khàn của cô ta.



“Ông có muốn báo thù không?”



Một tiếng này đánh gãy đi tiếng chửi mắng của người đàn ông, ông ta chợt quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt già yếu.



Tôi cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, lập tức nghĩ ra đó là ai.



Lưu Hải Thanh…



Người đàn ông chết dưới máy điều hòa kia…



Thế mà lại là Lưu Hải Thanh!



Tôi hơi kinh ngạc, lại có chút sáng tỏ.



Người đàn ông vẫn còn nhìn trái nhìn phải, cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”
Mấy đứa bé đó kinh ngạc nhìn qua, khuôn mặt mờ mịt.



Lôi Âm Âm cười một tiếng: “Chị sẽ trả tiền net cho các em, các em chỉ cần trả lời chị mấy câu hỏi là được.”



“Cô là ai?” Người ban nãy được bọn nhóc gọi là anh Ba kia bật thốt lên hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ.



“Tôi là ai không quan trọng lắm nhỉ?” Tay Lôi Âm Âm đặt trên bàn, dưới tay là một tờ một trăm tệ.



Mấy đứa bé kia đều tỏ vẻ thích thú.



“Chị muốn tìm ba người. Ba người đàn ông, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất hung dữ. Bọn họ có một chiếc xe tải nhỏ, rất cũ kỹ. Ba người đó thường xuyên rời khỏi chỗ này…”



“À, là cha và chú của Nhị Cẩu Tử!” Một đứa đánh gãy lời của Lôi Âm Âm, quay đầu nhìn sang một bé trai khác.



Bé trai đó để một cái đầu đinh, hít hít cái mũi: “Chị tìm cha em, chú em và chú Mã làm gì?”



“Có một chút chuyện. Bọn họ ở đâu?” Lôi Âm Âm hỏi, nâng tay lên, làm ra động tác móc túi, trên bàn lúc này lại có thêm một tờ tiền nữa.



Tôi có cảm giác, đây không phải là tiền thật, mà là một loại ma thuật nào đó, để qua mắt người khác.



Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.



Lôi Âm Âm không ai dạy liền biết, trong khoảng thời gian bị giam cầm, liền có được loại năng lực này.



Đây là thiên phú của hồn ma sao?



Hoặc là, giống như Ngô Linh nói, trong lúc tạo ra hồn ma, đồng thời Ông Trời cũng ban tặng cho họ thứ năng lực này, giống như tiềm thức mà nó định sẵn cho họ, giúp bọn họ không bị bại lộ thân phận trước con người.



Tôi lại nghĩ đến Vưu Thất Thất. Dường như thiên phú của Vưu Thất Thất không phải từ lúc sinh ra đã có, mà là cái thứ mới kia ban cho cô ta.



Trong đó, chẳng lẽ còn có sự khác biệt giữa các thiên phú sao?



Tôi nghĩ mãi không ra những vấn đề này.



Bên Lôi Âm Âm đã có được một sự đột phá.



Mấy đứa trẻ kia thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào hai tờ tiền, đã có đứa còn chưa đợi Nhị Cẩu Tử lên tiếng, đã giành trả lời trước.



“Ba tên thất đức kia đã chết từ lâu rồi! Bọn họ lái xe đến bên núi, xe bị lật ngửa ra, kể cả những đứa trẻ kia, cũng chết theo rồi!” Thằng bé mặc áo ba lỗ vừa nói vừa giật lấy hai tờ tiền trên bàn.



Đứa bé tên Nhị Cẩu Tử kia đột nhiên nhảy cẫng lên, nhào tới đẩy ngã thằng bé mặc áo ba lỗ xuống đất, tay nắm lấy tóc của thằng bé.