Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1203 : Hành trình báo thù (2)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Hai đứa bé đánh nhau, những đứa trẻ khác ở bên cạnh thì hùa nhau kêu lên.
Tiếng động đó rất nhanh liền dẫn đến sự chú ý của những người trong quán net. Anh Ba kia chạy tới, rống lên hai tiếng, mỗi tay nắm lấy một đứa bé muốn tách hai đứa nó ra.
“Làm gì vậy hả? Tại sao lại đánh nhau!” Anh Ba tức giận mắng.
Nhị Cẩu Tử rất uất ức, khóc lóc nói ra: “Cậu ta nói cha em chết! Cậu ta nói cha em cùng chú em đều đã chết!”
Đứa trẻ bị đánh khí thế cũng không yếu, tức giận nói: “Vốn dĩ là chết! Chết trong hốc núi! Ai cũng biết!”
Nhị Cẩu Tử rống lên một tiếng, lại muốn bổ nhào qua thì bị anh Ba kéo lại.
Người trẻ tuổi có dáng vẻ lưu manh ở bên cạnh, lầm bầm một câu: “Làm ra những chuyện thất đức đó, chết cũng đáng đời.”
“Chính là báo ứng đấy.”
Bọn họ lẩm bẩm rồi lần lượt tản ra, trở về chỗ ngồi của mình.
Nhị Cẩu Tử kêu khóc.
Anh Ba hơi không kiên nhẫn, lôi kéo nó ra ngoài.
“Bọn họ... Thật sự đều đã chết?” Lôi Âm Âm thất thần nói một câu.
Người đàn ông ngồi ở quầy thu ngân liếc qua một cái, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thuận miệng nói ra: “Đúng vậy, chết thật rồi. Thi thể của Lâm Cường cũng tìm được, bị dã thú cắn một miếng, chậc chậc... Cũng là đáng đời, bọn họ bán trẻ con và phụ nữ. Họ hẳn là đã làm chuyện làm ăn kia rất nhiều năm. Không biết đã gieo họa cho bao nhiêu người rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, trong giọng nói cũng có sự xem thường, nhưng những người trong thôn dường như không muốn làm lớn chuyện. Bọn họ chỉ là cười vào cái chết của ba kẻ buôn người đó.
Lôi Âm Âm đã nghe không vào lời của anh ta.
Người đàn ông kia hỏi: “Cô là ai? Không phải người trong thôn nhỉ? Không phải là...”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lôi Âm Âm đã đi ra khỏi quán net.
Cô ta lại đi đến căn nhà đó. Anh Ba cùng Nhị Cẩu Tử đều ở đó, còn có một người phụ nữ trung niên đứng ở một bên, dắt lấy Nhị Cẩu Tử, lau nước mắt.
Lôi Âm Âm không có tâm tư trả thù hai mẹ con bọn họ nữa. Cho dù, tiền cho hai mẹ con bọn họ ăn, ở đều có thể là do tên buôn người đó hại biết bao nhiêu người để kiếm về.
Hiện tại tôi hiểu rất rõ ý nghĩ, suy nghĩ của Lôi Âm Âm.
Cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến thành ác ma.
Hiện tại trong cô ta tràn đầy hận thù, muốn báo thù.
Điều này cùng với ác ma lạm sát kẻ vô tội thì có chút không giống.
Cô ta thậm chí còn không ra tay với người thân của mấy tên hung thủ nữa. Một chút ý nghĩ như vậy cũng không có.
Cô ta chỉ là có chút mờ mịt, không biết con đường phía trước của mình ở nơi nào.
Bên cạnh đó, kỳ thật kẻ thù của cô ta không phải là một người, cũng không chỉ là ba tên buôn người kia.
Lôi Âm Âm nhìn đôi tay trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.
Cô ta không có niềm vui sướng sau khi báo được thù, không có cảm giác vui sướng sau khi được phát tiết. Trong nội tâm cô ta bây giờ không còn gì cả.
Tôi cảm thấy không đúng lắm.
Không phải là bởi vì cảm xúc hiện tại của Lôi Âm Âm, mà là bởi vì xung quanh.
Lôi Âm Âm vẫn còn cúi đầu. Bên trong tầm mắt của cô ta vẫn là con đường máu kia. Hiện tại, máu tươi trên con đường đó đang dâng trào.
Tôi cảm giác tim đập của mình lại bắt đầu hỗn loạn, tôi bắt đầu khẩn trương.
Chuyện sắp xảy ra kế tiếp...
Ý nghĩ của tôi vẫn chưa hoàn toàn hình thành, tình huống liền có biến hóa.
Máu tươi dâng trào, biến thành một loại quái vật nào đó, quấn lấy hai chân Lôi Âm Âm. Chất lỏng sền sệt lại tanh hôi từng chút một nuốt lấy cô ta.
Xa xa, con đường máu đang co lại, tụ lại quanh người Lôi Âm Âm.
Lôi Âm Âm không giãy dụa, cô ta từ bỏ giãy dụa, mặc cho những cơn sóng máu bao trùm linh hồn của mình, xâm nhập vào bên trong.
Tôi cảm nhận được một cỗ lực lượng chưa hề tiếp xúc qua.
Loại hơi thở tiêu cực thuần túy này cùng ma mặt xanh có chút tương tự, nhưng càng thêm hung tàn khát máu.
Cơn sóng máu toàn bộ tiến vào trong linh hồn Lôi Âm Âm, những hơi thở này va chạm nhau trong người Lôi Âm Âm.
Thân thể cô ta rung động, sau đó liên tiếp run rẩy. Đây không phải đau khổ, cũng không phải sợ hãi dẫn đến run rẩy, mà là một loại run rẩy hưng phấn.
Muốn giết người... Muốn nhìn thấy máu... Muốn nhìn thấy người khác chết!
Dùng thứ này, để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn.
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
Tên đầu trọc kia dùng chú ngữ, thật ra đây là chú nuôi ma quỷ! Chú ngữ mà gã sử dụng có thể là không trọn vẹn, thiếu phương pháp khống chế ma, mà chỉ có thể dùng để dưỡng thành một ác ma hung tàn khát máu.
Hiện tại, hơi thở của Lôi Âm Âm đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ta không có bất kỳ năng lực chống đỡ, sắp bị cơn sóng máu kia nuốt hết.
Ý thức của tôi trong nháy mắt mất đi, cũng bị suy nghĩ của Lôi Âm Âm cùng hơi thở kia xâm chiếm đại não.
Giết...
Giết hết...
Giết hết toàn bộ!