Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1204 : Hành trình báo thù (3)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Giết chết những kẻ đáng ghét kia.



Ai?



Giết chết ai?



Tôi cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn.



Cơ thể tôi đột nhiên bước về phía trước.



Cảnh vật xung quanh lùi về sau với tốc độ rất nhanh, chỉ đi có mấy bước thôi thì tôi đã bước vào trong một không gian khác rồi.



Tôi nhìn thấy những bông hoa dại điểm xuyến trên bãi cỏ xanh, đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp, nhưng đồng thời cũng khiến cho tôi tự dưng cảm thấy chán ghét.



Tôi nhìn thấy một bóng người.



Người đàn ông kia đang bước đi với vẻ khẩn trương, tay đặt lên miệng cắn móng tay, miệng thì còn đang lẩm bẩm thứ gì đó.



Trong lòng tôi nảy sinh một loại cảm giác rất kì lạ. Tôi từng bước đi về phía người đàn ông đó, lúc này linh hồn lại có sự biến đổi, giống như bị đàn ông đó hấp dẫn rồi vậy, giống như là ngửi thấy mùi thức ăn ngon, ngửi thấy mùi hoa thơm, nảy sinh cảm giác háo hức.



Người đàn ông cũng chú ý tới tôi, quay đầu lại, trong ánh mắt có vẻ e ngại, cũng có nét mừng rỡ.



“Chuyện tôi đã hứa chắc chắn sẽ làm được. Ông muốn trả thù ai?”



Tôi nghe thấy có một giọng nói không phải của mình, nhưng với tôi mà nói thì giọng nói này cũng không hẳn là xa lạ.



“Một người thôi! Tây Môn Văn Hạo! Gã tên Tây Môn Văn Hạo!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Tên chết tiệt kia chiếm chỗ của tôi, năm đó đi ra nước ngoài, tốt nghiệp tiến sĩ xong, vào làm ở ngân hàng đầu tư, bây giờ quay về nước làm CEO, lương một năm cũng không biết là có bao nhiêu chữ số... Những cái này vốn là của tôi! Tất cả đều là của tôi! Gã... Gã còn chào hỏi với tôi, chào hỏi như người dưng, nói là không nhớ ra tôi là ai... Ha!”



Trong đầu của tôi hiện lên một cái tên: Lưu Hải Thanh.



Nhưng theo tôi nhớ thì người đàn ông này chắc hẳn là chưa từng tự giới thiệu tên với tôi bao giờ.



Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng sau đó cảm giác khó hiểu này đã bị đè nén xuống.



“Ông chỉ cần dẫn tôi đi gặp người đó, tôi liền có thể giúp ông báo thù. Ông có thể đưa tôi đi gặp không?” Tôi lại nghe thấy cái giọng nữ đó, còn nảy sinh cảm giác háo hức, hồi hộp nữa.



Giết chết Tây Môn Văn Hạo, giết chết người đó!
“Bây giờ có chuyện này cần ông làm.” Tôi nói với Lưu Hải Thanh.



Lưu Hải Thanh đang rất thất vọng, nhưng bây giờ lại có hy vọng dấy lên trong lòng ông ta, vội hỏi tôi muốn ông ta làm gì.



Tôi ra lệnh cho Lưu Hải Thanh, bảo ông ta đi mua đồ, trong lúc đó, tôi chờ ở trên ngọn núi kia.



Lưu Hải Thanh vừa thở hổn hển vừa chạy về.



“Nơi này tên là gì?” Tôi hỏi.



Lưu Hải Thanh thở phì phò: “Cái gì? Nơi này... Chắc không có tên đâu... Khu này gọi là Hoa Sơn.”



“Hoa Sơn... Hoa Sơn...” Cô gái cứ lẩm bẩm cái tên này, giống như đang ghi nhớ một thứ gì rất quan trọng vậy.



Tôi đột nhiên cảm thấy có hơi mơ màng.



Tôi quên mất thứ gì rất quan trọng, trong đầu lại bị nhét thêm một thứ mới vào.



“Sau này tôi sẽ tên là Hoa Sơn.” Tôi nghe được cô gái đó nói như thế.



Trong thoáng chốc, trong đầu hình như có thứ gì đó giống như đất cát bị gió bão thổi bay đi, biến mất mãi mãi, chỉ còn sót lại cái tên “Hoa Sơn” thôi.



“Tôi đã mua đồ xong rồi.” Lưu Hải Thanh nói.



“Ông có từng xem qua phim cảnh sát bắt cướp chưa?” Tôi hỏi Lưu Hải Thanh.



Lưu Hải Thanh không hiểu gì cả.



“Ông chỉ cần làm giống như trên phim, vẽ một hình người dưới đất, sẽ có người nằm trong này, chết ở trong này. Tùy ông thích vẽ thành tư thế ra sao.” Tôi lên tiếng dụ dỗ: “ Tuỳ ông thích Tây Môn Văn Hạo chết quằn quại như thế nào...”



Trong mắt Lưu Hải Thanh không có vẻ gì là sợ hãi cả, mà là nét vui sướng vì sắp giết được Tây Môn Văn Hạo.



Quả nhiên... Ông ta chính là cái loại người trong tưởng tượng của tôi.



Tôi bị ảnh hưởng bởi oán hận toát ra từ người Lưu Hải Thanh, hình như lại nghe thấy có tiếng gió thổi bay thứ gì đó vậy.