Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1210 : Ranh giới nhân tính

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Lời này của Diệp Thanh khiến tôi nổi hết cả da gà.



Tôi còn đang định hỏi anh ta muốn làm gì, thì bên ghế sofa đã phát ra tiếng động. Lúc này có vang lên những tiếng bước chân, tiếng bước chân đi đến bên cửa rồi mới dừng lại, sau đó cửa phòng nghiên cứu từ từ mở ra.



“Cậu nên rời khỏi đây rồi!” Diệp Thanh lên tiếng.



Không giống như những lần trước, chỉ đi đến mở cửa một cách lạnh lùng, tay gõ nhịp vào cửa để nhắc tôi rời khỏi, lần này Diệp Thanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Tôi có thể nhìn ra được, tâm trạng anh ta đang rất tốt.



Tôi không biết tâm trạng của anh ta trở nên tốt hơn là do nói chuyện với tôi hay là trong khoảng thời gian tôi không có đến đây, tâm trạng của anh ta vốn đã tốt vậy rồi.



Có thể là do đã nuốt chửng nhiều con ma vào bụng nên tâm trạng rất vui.



Tôi không biết đáp án chính xác là gì, nhưng thái độ tiễn khách của Diệp Thanh đã quá rõ ràng.



Sau khi mở cửa rồi nói câu đó xong, tiếng bước chân của anh ta lại vang lên.



Lần này anh ta đi vào bên trong phòng nghiên cứu, có vẻ như không định tiễn tôi nữa.



Đi đến cửa, tôi đưa tay vỗ trán, đột nhiên nhớ ra phóng viên Viên đó, quay đầu nói vọng vào trong hành lang ở phòng nghiên cứu.



Diệp Thanh không trả lời, tôi không biết là do anh ta cũng giống như Ngô Linh, không thèm để tâm đến phóng viên Viên, hay là do anh ta đã biết phải ứng phó với phóng viên Viên như thế nào.



Mong là đừng có ra tay giết chết phóng viên Viên.



Tôi cứ nghĩ như vậy, bước ra khỏi phòng nghiên cứu, vừa lấy điện thoại ra vừa bước xuống cầu thang.



Tôi đột nhiên khựng lại, nở nụ cười miễn cưỡng.



Tính mạng người khác mà trước đây tôi luôn xem trọng, bây giờ đã trở nên có chút không quan trọng rồi.



Không phải là tôi ghét cái thói nhiều chuyện của phóng viên Viên nên mới nghĩ là cô ta sẽ “chuốc hoạ vào thân”, chết trong tay con ma nào đó, mà là do tôi không thèm quan tâm đến nữa.



Tôi phát hiện ra, cái suy nghĩ này có chút giống với đám người Thanh Diệp.



Phóng viên Viên sống hay chết, tôi thật sự không còn quan tâm.



Có thể đây không phải là một chuyện tốt gì.




Chuyện này đã bị gác lại vì những việc xảy ra trong khoảng thời gian đó.



Bản thân tôi cũng xém quên mất rồi, chỉ lo nghĩ về những chuyện như là trò chơi nói thật hay mạo hiểm, đoạn livestream kinh dị.



Bây giờ nghĩ kĩ lại thì gần đây tôi ít khi quan tâm đến người nhà của mình.



Những hiện tượng quái dị, những vụ chết chóc đó đã chiếm hết đa phần trong tôi.



“Về mặt thời gian chắc không kịp.” Tôi có hơi căm hận sự tỉnh táo lúc này của mình: “Ngày mai nó phải đến trường rồi. Còn ít thời gian như vậy, muốn viết một kịch bản rồi luyện tập, chắc không thể lắm.”



“Chắc đám người Thanh Diệp không cần phải luyện tập đâu nhỉ?” Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Thật ra, toàn bộ chuyện này, chúng ta không cần phải biết rõ chân tướng. Họ lừa chúng ta là được rồi. Chắc họ biết phải làm sao.”



Tim tôi đập chệch một nhịp.



Ngữ khí của Trần Hiểu Khâu không có vẻ bất mãn gì, lí trí giống tôi: “Có điều, vì sự hợp tác lần sau, thì trong năm người chúng ta vẫn phải có người biết rõ chân tướng sự thật.”



Cô ấy suy nghĩ rất sâu xa và còn tỏ vẻ không chấp nhất gì những chuyện đáng nghi mà đám người Thanh Diệp từng làm trước đây.



Tôi cảm thấy bất lực.



Có lẽ bây giờ tôi nên tiếp xúc nhiều hơn với Quách Ngọc Khiết. Nếu không cứ tiếp tục vậy thì tôi sẽ trở thành một người máu lạnh mất. Nếu bị thứ gì đó giết chết, vậy thì chắc chắn tôi sẽ trở nên rất xấu xa.



Tôi vẫn biết rõ điều này.



Đối với tôi mà nói, Trần Hiểu Khâu như vậy là đã máu lạnh lắm rồi. Tôi không thích hợp để trở thành người như vậy đâu.



Cái thứ để giữ lại nhân tính của tôi chính là sự đồng cảm sâu sắc và tâm trạng vương vấn đối với gia đình và bạn bè.



Tôi rất sợ...



“Trần Hiểu Khâu...” Tôi kêu xong lại không biết nói gì tiếp.



Diệp Thanh là cái chốt an toàn cuối cùng, nhưng tôi không phải sống với mục tiêu “sau khi biến thành ma thì bị Diệp Thanh giết chết” đâu.



“Sao vậy?” Tiếng của Trần Hiểu Khâu vẫn rất bình tĩnh.



“Không, không có gì.” Tôi khẽ nhắm mắt lại: “Anh sẽ nói với Ngô Linh, vừa đúng lúc anh phải đi tìm cô ấy.”