Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1215 : Không phải người cũng chẳng phải ma (5)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Những cảm giác trước đó rất hỗn loạn.
Thậm chí lúc ấy tôi còn chưa kịp hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, không nhận ra mấy người Chử Lan và Tôn Gia Duyệt, cũng không nhận ra La Vĩnh Hoa.
Tuy nhiên lần này, khi xung quanh sáng lên, ý thức của tôi lại rất tỉnh táo.
Đây là cảnh mộng.
Tuy rằng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện cảnh mộng, nhưng tôi biết bản thân đang ở trong cảnh mộng, còn có thể tách ra khỏi đối tượng mình nhập vào.
Lý Sương Bạch.
Tôi nhận ra cô gái này.
Lý Sương Bạch vừa nghe điện thoại vừa đi về phía trước, rồi quay người đi vào trong nhà bếp.
“Ừ... Chuyện này... Em biết, nhưng mà... Ừ, ừ...”
Tôi không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe thấy tiếng trả lời của Lý Sương Bạch, sau đó thì có tiếng lấy đồ.
Tôi đi theo vào trong nhà bếp, nhìn thấy Lý Sương Bạch đang dùng đầu và vai kẹp điện thoại lại, vẫn còn đang trả lời “ừ ừ”, hai tay cầm lấy cái ấm đun nước, đang rót đầy nước vào ấm.
Trên mặt Lý Sương Bạch có vẻ không vui: “Em biết rồi. Được rồi. Biết rồi. Được. Em còn việc bận. Cúp máy đây.”
Đặt ấm đun nước lên đế tiếp điện, Lý Sương Bạch đưa tay nhấn cúp máy, đặt điện thoại sang một bên.
Màn hình chưa tắt, tôi liền nhìn thấy nhật kí cuộc gọi.
Cái chữ “chị” này rất dễ hiểu.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi hiện lên những kí ức của Lý Sương Bạch.
Những kí ức này giống như đã được sắp xếp lại, rất rõ ràng, tổng kết lại về cuộc đời của Lý Sương Bạch và chị cô ta, được xâu thành một chuỗi trong đầu tôi.
Tôi cũng có chút quen thuộc đối với tình trạng này rồi. Lúc đầu nằm mơ thấy mụ yêu quái trong bộ kimono hoa anh đào cũng giống như vậy. Chỉ là, sau đó, giấc mơ của tôi liền bắt đầu có sự thay đổi, biến thành linh hồn của tôi sẽ đi xuyên không theo giấc mơ, đóng vai một người ngoài cuộc quan sát cận cảnh mọi chuyện.
Mặc dù vậy nhưng lúc này tôi cũng không có gặp phải khó khăn gì khi tiếp nhận thông tin từ Lý Sương Bạch.
Những tiếng bước chân chậm rãi vang lên ở sau lưng của Lý Sương Bạch.
Lý Sương Bạch không quay đầu lại, bước đi càng nhanh hơn, bắt đầu chạy.
Cô ta không nhìn thấy gì, nhưng tôi lại thấy rất rõ.
Vương Minh Lệ xuất hiện ở trước mặt Lý Sương Bạch, đưa một chân ra.
“Bụp”, Lý Sương Bạch bị vấp ngã, cô ta quay đầu nhìn xuống mặt đất ở phía sau mình, sau đó lại nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Không biết mây đen từ đâu đến, che khuất cả mặt trăng.
Con đường trở nên tối om, Lý Sương Bạch cũng không thể nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân đó.
Nhưng tiếng bước chân đang lại gần.
Lý Sương Bạch rất sợ hãi, trong đầu nghĩ đến những vụ án giết người cướp của, sau đó lại tự an ủi mình rằng, trị an nơi này rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cô ta bò dậy, định chạy tiếp nhưng lại cảm nhận được có hai bàn tay đang nắm lấy hai bên tay của mình.
Hai bàn tay này đều rất lạnh lẽo, nhưng có thể chắc chắn là của hai người khác nhau.
“Ai...” Lý Sương Bạch định kêu lên thì liền bị một bàn tay lạnh lẽo bóp miệng lại.
Tôi không thể nhìn xuyên bóng đêm, nhưng có thể cảm nhận được âm khí của ma quỷ và lời nguyền.
Trong đầu tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.
Ba con ma nữ, hai con bắt lấy hai tay, một con vòng tay ra từ phía sau bóp chặt miệng Lý Sương Bạch.
Còn tiếng bước chân đang lại gần đó là của...
“Ha ha ha...”
La Vĩnh Hoa!